Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 3 - Chương 8: Em đúng là muốn khoe chồng đấy! (H)

Vu Hám: ?

“Dù sao cũng không cho xem.” Biếи ŧɦái nhanh chóng bịt kín mắt Vu Hám, giọng âm trầm: “Anh còn nhìn nó nữa thì em móc mắt nó ra.”

Thanh niên nghe vậy mếu máo xuýt bật khóc. Tôi làm sao có thể khống chế con chó không nhìn mình! Nói nữa, rõ ràng là chó nhìn mà tại sao lại móc mắt tôi!

Vu Hám cạn lời xoay đầu chó, biếи ŧɦái luôn nói được thì làm được, mặc kệ thế nào thì moi mắt quá máu tanh, người ta cũng là vô tội.

Nơi ngờ, tâm biếи ŧɦái như mò kim dưới đáy biển.

Thấy Vu Hám xoay đầu chó, ngược lại cậu ăn dấm hơn: “Có phải anh không muốn em móc mắt nó nên mới không nhìn nó đúng không?”

Vu Hám: ???

Đờ mờ, bị đυ. hỏng đầu rồi à? Hay bị phim cẩu huyết tẩy não, có thể đừng cho tôi thêm diễn nữa không?

Biếи ŧɦái còn oan ức tố cáo: “Có phải anh cᏂị©Ꮒ em chán rồi không?”

Thanh niên hóa đá tại chỗ không dám động, chính mắt y thấy Vu Hám làʍ t̠ìиɦ với Phó Minh Kiêu. Tối hôm đó, xuýt nữa y với con chó này phải biểu diễn, mà cuối cùng lại biến thành y bị bắt tai nghe + mắt thấy toàn bộ quá trình, cứ tưởng bị diệt khẩu luôn cơ.

Nghe được biếи ŧɦái nói như vậy, y cũng chỉ dám nghẹn nước mắt vào trong, cố thu nhỏ cảm giác tồn tại.

“Vượng Tài.” Biếи ŧɦái nâng mặt chó, dáng vẻ nước mắt lưng tròng thậm chí còn đẹp hơn thường: “Anh nói đi có phải anh thích nó không.”

Mẹ, tôi chỉ là một con chó, cậu bảo tôi nói thế nào!

...

Vu Hám không biết tại sao sự việc sẽ phát triển thành dạng này, nói chung là chờ anh phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã lên xe.

Chị Đinh kia bảo thanh niên xin lỗi biếи ŧɦái, nói trắng ra là cho biếи ŧɦái ngủ một đêm, chẳng những nhận lỗi, nói không chừng còn có thể trèo lên thuyền lớn.

Thanh niên này biết biếи ŧɦái không có hứng thú với mình, nhưng không biết vì lý do gì, Phó Minh Kiêu cố ý dẫn y đi, để y tạm thời làm tài xế.

Thanh niên lên xe, bắt đầu nơm nớp lo sợ lái xe, tranh thủ giảm độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, tốt nhất đừng để biếи ŧɦái nhớ đến y.

Nhưng... Nhưng ở sau lưng có tiếng nói vang lên luôn hấp dẫn lực chú ý của y, đến cùng là có thể sống sót hay không phải xem thái độ của anh chó.

“Chồng nói đi, thích nó hay thích em.”

“Đừng nghiêng đầu lạnh nhạt với em, anh không quan tâm em, em sẽ chết...”

“Em chỉ hỏi anh một vấn đề này thôi mà!”

Biếи ŧɦái như một đứa trẻ, đúng là quỷ ấu trĩ, nếu không phải không gian không đủ lớn, có khi cậu ta đã lăn ra làm nũng rồi.

Vu Hám bị làm phiền, dáng vẻ đời chó vô vọng nằm liệt ở ghế sau, nếu anh có thể nói thì khẳng định muốn lắc vai biếи ŧɦái hỏi cậu bị ngu à, không nói gì xa xôi, hôm đó, ở trong phòng có biếи ŧɦái và thanh niên kia, lúc ấy tôi chọn ai?

Biếи ŧɦái xứng với chó, thiên trường địa cửu.

Không cần đi tai họa người khác.

Giọng chất vấn chậm rãi trở nên không đúng, thanh niên trộm liếc nhìn kính chiếu hậu, đòe mòe, Phó Minh Kiêu còn mặc áo chỉnh tề, nhưng quần đã biến mất không thấy, hai đùi trắng nõn thon dài kẹp chặt eo chó đực của Vu Hám.

Đôi môi mỏng đỏ hồng đang mím chặt, thỉnh thoảng tràn ra tiếng rên da^ʍ mê người.

Thanh niên không dám nhìn nữa, tinh thần căng chặt lái xe, sợ xóc nảy chọc giận Phó Minh Kiêu, mất mạng như chơi.

Phó Minh Kiêu không đơn giản là điều người trong giới giải trí công nhận, nhưng người này không đơn giản thế nào, không nhiều người biết, mọi người chỉ biết thân phận mặt ngoài là ông chủ công ty giải trí thôi, nhưng thanh niên đã tự mình thể nghiệm độ biếи ŧɦái của Phó Minh Kieu, bởi vậy trong lòng cực kỳ run sợ.

Thích bị chó đè? Sao không bị chó đè chết luôn đi là tốt rồi!

Thật ra lúc thanh niên nhìn, Phó Minh Kiêu còn chưa ăn được thịt, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng kẹp ở rãnh mông, nhẹ cọ xát, khiến cả người cậu run rẩy.

“Chồng ~ đừng giày vò em, nhanh vào đi ~”

Biếи ŧɦái tỏ ra đáng thương ôm cổ Vu Hám, giọng hơi khàn, còn dùng mặt cọ qua cọ lại cổ trên cổ Vu Hám làm lông anh rụng đầy.

Vu Hám không muốn làm trên xe lắm, chỗ này quá nhỏ, không duỗi được chân chó, sớm biết thế này thì trước khi ra cửa đi xe to hơn.

Biếи ŧɦái luôn luôn dục cầu bất mãn, lúc thèm cᏂị©Ꮒ cả người như là không được thỏa mãn sẽ chết ấy.

Điển hình là hiện tại, cậu không ngừng ở bên tai Vu Hám dính nhớp kêu chồng ơi em muốn linh ta linh tinh, người không biết đi ngang qua chỉ sợ sẽ tưởng mình đi nhầm vào hiện trường quay chụp phim gay.

Nói đến, giống thật.

Vu Hám bị phiền không chịu được, gào gừ hai tiếng, ấn người trên ghế sau.

Biếи ŧɦái thuận theo ngã xuống, mị thái lan tràn: “Chồng thích làm từ phía sao hả? Em có thể.”

Vu Hám dùng răng nanh sắc nhọn cắn thịt mềm ở gáy, hàm răng đấu khuyển đều rất sắc bén, như vậy mới có thể dễ như lật bàn tay xé rách da thịt đồng loại.

Nhưng Vu Hám không dùng lực, hàm răng nhòn nhọn cắn làn da nhưng không làm rách da thịt.

Biếи ŧɦái lập tức hưng phấn, gáy bị cắn, răng nanh sắc nhọn nhẹ cọ xát, làm da đầu cậu tê dại như bị điện giật, dươиɠ ѵậŧ cậu cứng rắn nhưng các bộ phận khác của cơ thể lại mềm nhũn, đặc biệt là động thịt bí ẩn ở phía sau, đã đói khát co rút.

“Chồng... Chồng mau cắm vào đi, đυ. cɧó ©áϊ của anh đi.”

Biếи ŧɦái kêu bằng giọng mũi, kêu như rêи ɾỉ, hiển nhiên đã thèm không chịu được.

Vu Hám mắt trợn trắng, ấn biếи ŧɦái, qυყ đầυ đảo quanh giữa mông biếи ŧɦái rất nhanh tìm được lỗ nhỏ, không cần bôi trơn, trực tiếp đâm vào.

Biếи ŧɦái động dục cực kỳ dễ vào, mặt sau đã ướt sũng, tuy lần đầu cắm hơi gian nan một ít, nhưng chỉ cần thọc rút vài cái, nước da^ʍ sẽ chảy ra như lũ, huyệt thịt vừa mềm ướt vừa ấm nóng.

Biếи ŧɦái quỳ gối trên ghế dài, một bàn tay chống chỗ tựa lưng, một bàn tay tách cánh mông, theo Vu Hám thọc rút mà lung lay, dù đã cắn môi, vẫn tràn ra tiếng rên cực kỳ mê người.

Thanh niên kia sắp không giữ được tay lái, trong đầu toàn là tiếng rêи ɾỉ vũ mị uyển chuyển của Phó Minh Kiêu.

Y nghe mà hãi hùng khϊếp vía.

Cố tình biếи ŧɦái vừa rên vừa nói lời dâʍ ɖu͙©, liên tục cầu xin Vu Hám dùng lực hơn, hai mắt thanh niên vô thần, nếu không phải còn đang lái xe, chắc chắn đã trộm bò đi rồi.

Y rất sợ sau khi xong việc thì mình bị tính sổ, gϊếŧ người diệt khẩu sau đó vứt xác.

Như là trùm bao tải, nhét tảng đá ném vào biển rộng gì đó.

Tay lái xe tay run nhè nhẹ, không biết lúc Phó Minh Kiêu muốn gϊếŧ người diệt khẩu thì y nên trực tiếp quỳ xuống hay là giãy giụa...

Cứ cảm thấy chọn cái nào cũng là chết, nhân sinh vô vọng.