Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 3 - Chương 6: Qυầи ᒪót lọt khe trong truyền thuyết! (H)

Dù thế nào Vu Hám cũng là đấu khuyển, sức chiến đấu vẫn là rất mạnh. Gã đàn ông kia bị chó vồ lên người, hơi sững sờ, người khác dã thú, gã có kinh nghiệm đối phó người, nhưng nào có kinh nghiệm đối phó chó.

Hơn nữa, Vu Hám hành động quá nhanh, gã mới súng lục ra thì Vu Hám đã cắn cổ tay, gã kêu thảm một tiếng, súng lục rơi xuống đất.

Ngay sau đó, người và chó lăn lộn với nhau trên mặt đất, gã thì thảm, mặt bị cào xước, trên cổ cũng máu tươi đầm đìa, thậm chí không tránh thoát chạy đi được.

Biếи ŧɦái cũng phản ứng cực nhanh, vội nhặt súng lục trên mặt đất lên: “Vượng Tài.”

Vu Hám nhanh chóng nhảy ra, biếи ŧɦái liên tục bắn, trực bắn ra ba cái động giữa trán gã.

Vu Hám: ?

Không thẩm vấn xem người đứng sau màn là ai đã à?

Biếи ŧɦái ném khẩu súng xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống ôm Vu Hám: “Chồng ơi, chồng bảo vệ em đúng không?”

Cậu kéo Vu Hám cọ một trận, sau đó nói: “Haizz, kẻ thù quá nhiều, chồng nhớ sau này anh phải bảo vệ vợ đó nha.”

Ha hả, hóa ra là rận nhiều không sợ ngứa, kẻ thù nhiều nên lười đi tra.

Ừm, đúng là bản chất của biếи ŧɦái đây mà.

Nhưng... Có phải giọng cậu ta có chỗ nào đó không đúng? Biếи ŧɦái cọ cọ, tiếng hít thở dần nặng nhọc. Vu Hám nghiêng đầu thì thấy khóe mắt cậu hơi ửng hồng, không biết là bị máu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay gì khác, hình như lại động dục rồi.

Mẹ cậu!

“Chồng ơi, chồng đừng giận, em không chịu được, ư ~ ngửi được mùi của chồng là nứиɠ...”

Một tay cậu ôm chặt Vu Hám, quỳ một gối trên đất, một tay khác cách quần xoa ấn hậu huyệt: “Em khó chịu lắm...”

Má má, cậu mới là chó đúng không, còn là một cɧó ©áϊ chuyên động dục! Ở đâu cũng có thể động dục.

Vu Hám tức đến mức lỗ mũi phun khí, hoài nghi trong đầu biếи ŧɦái toàn là gì kia, sao chưa bị ai xử lý nhỉ.

À, cậu ta không làʍ t̠ìиɦ với người.

Đôi mắt biếи ŧɦái đỏ rực ngập nước, còn oan ức cắn môi dưới: “Nhưng em sẽ không ép anh đâu, chồng đừng giận em nhé?”

Vu Hám ngẩng đầu nhìn bầu trời, hận không thể nói từ fuck ra lời.

Con người này, ha, chó cũng có điểm mấu chốt nhá.

Chắc là biếи ŧɦái gọi đàn em, không lâu sau có người tới thu thập thi thể và máu tươi trên mặt cỏ. Biếи ŧɦái còn phát xuân, ôm bụng Vu Hám, đột nhiên nói: “Cỏ nơi này sang năm nhất định là mọc tốt.”

Còn gì nữa, chất dinh dưỡng hữu cơ tự nhiên tưới lên không tốt mới lạ.

“Chồng à, chúng mình về nhà đi.” Giọng biếи ŧɦái như có vô hạn dụ hoặc: “Đồ chúng mình mua còn ở trong túi chưa mở ra đâu, em mặc cho anh xem nhé?”

Vu Hám không muốn xem!

Nhưng biếи ŧɦái không nghe.

Quả nhiên sau khi về nhà, cậu ta thay quần áo, cong cặp mông trơn bóng ngồi trên giường mặc qυầи ɭóŧ, còn là qυầи ɭóŧ lọt khe, thật là quá dâʍ đãиɠ, thậm chí mảnh vải nhỏ không che được trứng, sợi dây nhỏ thít chặt ở rãnh mông, nếu không có hai sợi dây ở bên hông thì từ phía sau xem còn tưởng cậu không mặc qυầи ɭóŧ.

“Vượng Tài, đẹp không?”

Cậu tách hai cánh mông ra, sợi dây đen nhỏ không che được miệng huyệt non mềm. Vu Hám ngẩng đầu thì thấy... Đệt, con hàng này đã ướt đẫm rồi.

Biếи ŧɦái dùng một ngón tay móc sợi dây nhỏ kéo ra, rồi lại rút ngón tay làm sợi dây lại bắn trở về, người cậu tản ra hơi thở dâʍ ɖu͙© mê chết người.

Vì thế biếи ŧɦái rất nhanh cảm giác được trên mông đè lên bàn chân chó, biếи ŧɦái hiểu ý nằm bò, tự tách hai cánh mông ra, một ngón tay còn kéo sợi dây sang bên, để hậu huyệt mất lớp ngăn cản cuối cùng.

“Chồng ơi, đυ. em đi.”

Nhưng dán lên không phải côn ŧᏂịŧ to dài quen thuộc, mà là... một thứ mềm mại và ướt nóng hơn.

Đầu lưỡi chó rất dài và đầy đặn, tuy không giống động vật họ mèo có gai ngược, nhưng có xúc cảm hoàn toàn khác con người.

Vu Hám chuẩn bị ‘đường cong cứu thận’, không phải biếи ŧɦái thích làʍ t̠ìиɦ thô bạo à? Anh không cho.

Đóa cúc non đáng thương bị liếʍ sạch sẽ, chỉ còn một ít nước da^ʍ giữa nếp nhăn, động thịt đã thói quen bị dươиɠ ѵậŧ chó thô to cắm vào, gấp không chờ nổi khép mở, chờ đợi bị xâm chiếm bị lấp đầy bị chinh phục.

Sau đó...

“Vượng Tài!”

Lần đầu tiên, giọng biếи ŧɦái kinh hoảng, đầu lưỡi mềm mại ướt nóng chen vào lỗ nhỏ chặt chẽ, vách thịt non mềm bị ôn nhu liếʍ láp, cảm giác này quá kỳ quái như có dòng điện từ xương cụt vọt lên não, nổ thành pháo hoa.

Biếи ŧɦái giãy giụa bò về phía trước được hai bước thì bị chân chó đè lại. Vu Hám dùng răng nanh uy hϊếp nhay nhay cặp mông mềm mịn trắng nõn, không dùng lực nhưng vẫn in lại dấu răng nhợt nhạt.

“Đừng... Đừng liếʍ...”

Biếи ŧɦái hiếm khi lùi bước, hiển nhiên là thật sự không thích cảm giác này, quá kỳ quái.

Vu Hám cũng không ép cậu nữa, cao lãnh từ trên giường nhảy xuống.

Không ngoài dự đoán, không được mấy giây biếи ŧɦái đã chịu thua, cậu đáng thương ghé vào mép giường, duỗi tay sờ đuôi Vu Hám: “Vượng Tài...”

Vu Hám thờ ơ, a, muốn bị đυ. là cậu, muốn ngừng cũng là cậu, tưởng tôi là gậy mát xa chắc?

“Chồng ơi ~”

“Anh yêu à?”

“Lại tức rồi?”

Biếи ŧɦái lót cái gối đầu dưới mông, sau đó mở chân, tự căng miệng huyệt ra: “Được rồi, chồng đừng giận, vợ cho chồng chơi huyệt nè, muốn chơi thế nào cũng được, lần này em hứa không né đâu, được không?”

Vu Hám quay đầu lại, sâu kín nhìn cậu. Biếи ŧɦái cắn môi, nhu nhược đáng thương nhìn lại.

Thôi được.

Vu Hám lại nhảy lên giường, biếи ŧɦái có tính nghiện rất kỳ quái, càng ôn nhu đối cậu thì ngược lại cậu ta càng khó chịu, càng thô bạo thì ngược lại càng sướиɠ, nói cách khác, làʍ t̠ìиɦ ôn nhu với cậu ngược lại thành tra tấn.

Tiếp tục liếʍ như vừa nãy là có thể bức cậu khóc lóc chảy nước mắt.

Vu Hám bực bội mài móng vuốt trên giường, sau đó bò lên người biếи ŧɦái, hung ác xỏ xuyên.

Biếи ŧɦái hít một hơi, có chút kinh ngạc: “Chồng à?”

Nhưng rất nhanh cậu không rảnh để kinh ngạc, huyệt non bị côn thị có chiều dài kinh người thô bạo khai thác, sung sướиɠ làm da đầu cậu tê dại, vòng eo nhỏ nhắn bị đâm thọc mà cong lên.

Mơ hồ có thể thấy lúc Vu Hám đâm mạnh vào, bụng nhỏ trắng nõn bị chọc gồ lên.

“Anh nghe hiểu em nói đúng không...”

Biếи ŧɦái sướиɠ chảy nước mắt đầy mặt, híp cặp mắt yêu diễm mà vũ mị, nói năng lộn xộn:

“Đυ. em... A... Đυ.c chết cɧó ©áϊ của anh, anh hiểu... Anh đau lòng... A ah a, sâu quá! Bụng... Bụng thủng... Chồng đau lòng em, đúng không anh?”

Vu Hám vươn chân chó che miệng cậu lại, người này phiền chết đi được, từ khi anh biến thành chó thì tính kiên nhẫn càng biến kém, nhất định là do người này chứ không phải anh!

Biếи ŧɦái... Mẹ kiếp, biếи ŧɦái liếʍ thịt lót chân của anh, khiến Vu Hám vội rụt chân về, thua thua, người này quá da^ʍ.