Tạm thời chưa nấu lẩu chó, ít nhất phải chờ đến khi biếи ŧɦái chán, mới có thể gϊếŧ chó diệt khẩu.
Nhưng đời chó thăng hoa lên cấp độ cao hơn, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, biếи ŧɦái còn sẽ dẫn anh đi ra ngoài đi chơi.
Người ở chỗ này không phú cũng quý, tất cả đều là từng tòa biệt thự riêng biệt, lúc biếи ŧɦái dẫn Vu Hám ra cửa thì anh giật nảy mình. Đặc biệt là lúc gặp được người chào hỏi, khí chất của biếи ŧɦái xoay 180 độ, cả người ôn hòa có lễ, ngay cả mỉm cười cũng khiến người cảm thấy như đang tắm trong gió xuân.
Đứng đắn, không thể đứng đắn hơn được nữa.
Nhưng sau khi về nhà...
“Vượng Tài ~ Vượng Tài ơi ~” Giọng biếи ŧɦái lẳиɠ ɭơ, nói: “Nghe nói ăn gì bổ nấy, nên em mua riêng cho anh hẳn mười mấy cái cà chó để hầm canh nè ~”
Vu Hám: “...”
Đòe mòe, cho chó ăn cà chó, có bệnh à!
(*Cà chó, cẩu pín là món dươиɠ ѵậŧ chó =))))
Vu Hám tưởng biếи ŧɦái nói giỡn thôi, không ngờ đến trưa... Cậu ta hầm canh cà chó thật ạ! Một bát to đùng!
Vu Hám kinh sợ, khẽ bò xuống, nhét thân chó dưới gầm bàn trà, bắt đầu suy xét có cách nào dễ chết nhất không.
Biếи ŧɦái đứng bưng canh, ban đầu thì giọng ngọt nị: “Vượng Tài, đừng bướng, mau ra đây ăn canh nào, em hầm riêng cho anh này, phải uống hết nha.”
Vu Hám không dao động.
Giọng biếи ŧɦái dần âm trầm: “Vượng Tài, nếu không ra ăn canh, buổi tối em hầm thịt chó nấu lẩu đấy. Tuy hiện tại em thích anh, nhưng em không thích ai vi phạm mệnh lệnh của em đâu.”
Phi, tôi là chó chết, tôi không hiểu thú hai chân đang nói cái gì!
Giọng biếи ŧɦái lại nhu hòa: “Vượng Tài, đừng chọc em tức, hay là anh thích mười em cɧó ©áϊ?”
Vu Hám cứng đờ không dám vung đuôi, một lúc lâu sau, anh bò từ gầm bàn trà ra, trực tiếp nhào lên người biếи ŧɦái, bát canh trong tay không cầm chắc, rơi trên đất, vỡ tan tành.
Không chờ cậu tức giận, Vu Hám đã đè cậu trên thảm. Biếи ŧɦái... Thế mà hu hu hai tiếng, sau đó thản nhiên nằm trên đất, hai chân duỗi ra kẹp eo chó đực - thật của Vu Hám: “Vượng Tài, chán ghét, muốn đυ. người ta thì nói thẳng ra nào, em sẽ không cự tuyệt anh mà.”
Vu Hám: “...”
Anh bình tĩnh đứng dậy, lặng lẽ đi đến một góc nằm sấp xuống, hoàn toàn... Hoàn toàn không muốn giao lưu với biếи ŧɦái này nữa.
Thật ra biếи ŧɦái không ý tứ làm luôn lúc ban ngày, tuy cậu không quan tâm sáng hay tối, dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên mặt đất, rồi thay quần áo đi ra cửa: “Vượng Tài, đói bụng thì trong phòng bếp, em để đồ ăn cho anh. Lần này không phải canh cà chó, nhưng tối em về, anh phải ra sức nha, không thì em giận đấy.”
Vu Hám úp mặt vào góc, che tai chó, không nghe, không nghe, không nghe!
...
Biếи ŧɦái trở về không muộn lắm, nhưng có vẻ hơi mệt, vừa về đã ôm đầu chó kéo Vu Hám vào trong phòng tắm: “Vượng Tài, tắm với em đi ~”
Vu Hám như chó chết bị kéo vào phòng tắm, biếи ŧɦái xả nước vào bồn tắm, thử độ ấm rồi cởϊ qυầи áo, bước vào.
Cậu vỗ thành bồn tắm: “Vượng Tài, đi vào.”
Vu Hám nằm trên sàn phòng tắm, thân chó tản ra khí tức tuyệt vọng không muốn sống nữa, biếи ŧɦái nheo mắt: “Vượng Tài, đừng để em nói lần thứ hai, em không thích nói nhiều đâu.”
Vu Hám nâng mắt chó, tâm tình cực kỳ kém, không cẩn thận biến thành chó đã là một việc khiến người tuyệt vọng, thế mà còn gặp biếи ŧɦái này.
Có lẽ là ánh mắt lạnh lùng của Vu Hám quá nhân tính hóa, biếи ŧɦái đột nhiên oan ức: “Sao anh có thể dùng ánh mắt này nhìn vợ anh hả? Chẳng lẽ anh muốn vợ anh phòng không gối chiếc? Vượng Tài? Chồng ơi ~ đến đây đi ~”
Vu Hám quay đầu, không muốn để ý người này.
Một lúc sau không nghe được động tĩnh gì, Vu Hám lại xoay đầu trở về, hết cách rồi, anh tò mò.
Sau đó anh thấy biếи ŧɦái gác đôi chân trắng nõn sang hai bên thành bồn tắm, một bàn tay nắm dươиɠ ѵậŧ, một tay khác đâm rút hậu huyệt.
Hàm răng trắng tinh ngay ngắn cắn lên đôi môi đỏ tươi diễm lệ, ánh mắt mê ly nhìn Vu Hám.
Phát hiện Vu Hám quay đầu lại thì cậu tăng tốc khai thác hậu huyệt: “Vượng Tài ~ Chồng ơi ~ đến đây cᏂị©Ꮒ em đi ~”
Vu Hám... Vu Hám trực tiếp cất bước chạy, khiến biếи ŧɦái tức giận nhảy khỏi bồn tắm, chạy lên, ôm lấy Vu Hám: “Vượng Tài, đừng chọc em tức được không? Rõ ràng anh cũng muốn mà?”
Cậu sờ háng Vu Hám, đầu ngón tay vòng quanh cán: “Anh xem anh cứng rồi này, hay là... Anh có em cɧó ©áϊ hay em chó đực nào rồi, hả?”
Biếи ŧɦái nhéo cằm Vu Hám ép anh ngẩng đầu lên, ai oán nói: “Anh tình nguyện ngủ cɧó ©áϊ cũng không muốn cᏂị©Ꮒ em à? Nhưng em cũng là cɧó ©áϊ của anh mà.”
Vu Hám: ?
Xin đừng cho tôi thêm diễn được không?
“Em mặc kệ.” Giọng biếи ŧɦái lập tức rét lạnh: “Hôm nay anh phải làm với em!”
Biếи ŧɦái xoay người cưỡi trên bụng chó, cọ mông giữa háng Vu Hám: “Vượng Tài, anh là chó cũng tốt, không giống người khác, anh hoàn toàn thuộc về em, người khác phản bội em có thể tiếp thu, bởi vì nhân tâm vốn thứ là phức tạp mà dơ bẩn, nhưng anh không thể...”
Phi!
Phản ứng duy nhất của Vu Hám là ↑
Nhưng mà biếи ŧɦái luôn luôn am hiểu ‘tay làm hàm nhai’, cậu đã nắm dươиɠ ѵậŧ chó nhét vào hậu huyệt, sau đó vừa nâng mông lên xuống vừa rêи ɾỉ sung sướиɠ, đôi mắt khép hờ vì kɧoáı ©ảʍ mà hơi ửng đỏ.
Vu Hám không muốn nói, cũng không muốn nhìn biếи ŧɦái, chắc là anh bị lây bệnh nhan khống của Bách Hạc Minh rồi. Biếи ŧɦái... Nói thế nào nhỉ, trẻ hơn tuổi tác thật rất nhiều, có lẽ vì làn da quá trắng, toàn thân đều trắng, có một đôi mắt đào hoa cười rộ lên sẽ híp lại, không cười vẫn quyến rũ, đôi môi đỏ hồng căng mọng, cả người... có vẻ thật mê người.
Anh sợ nhìn nhiều lập tức hết giận, cho nên tốt nhất là không nhìn.
Biếи ŧɦái vui sướиɠ cưỡi chó, hơi thở lười biếng gợi cảm hòa lẫn với tiếng kêu dâʍ đãиɠ:
“Vượng Tài ~ huyệt vợ có chặt không? Có phải chặt hơn các cɧó ©áϊ khác đúng không~”
“Vượng Tài, sao anh lạnh nhạt với em thế, em đau lòng quá, chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ của anh mới an ủi tâm hồn em~”
Vu Hám... đã an nghỉ, thậm chỉ muốn phỉ nhổ lên mặt cậu. Đột nhiên biếи ŧɦái cúi người, đỡ mặt chó, ánh mắt thâm trầm: “Luôn có cảm giác anh... Giống người nhỉ, đặc biệt là ánh mắt anh nhìn em thế này.”