Tôi Chỉ Là Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 9: Kỹ thuật khẩu giao từ - biến thành — (H)

Kỹ thuật khẩu giao của Sở Nam có tiến bộ nhảy vọt, tuy là từ - biến thành —, nhưng ít nhất điều này thuyết minh cậu cũng đang cố gắng đúng không?

Cậu gian nan ngậm tận gốc, khó chịu đến nỗi chảy nước mắt. Sao của anh lớn thế này! Đây là của người thật à?

Cậu hoàn toàn quên lúc mình được dươиɠ ѵậŧ người ta hầu hạ sung sướиɠ thì hưng phấn thế nào. Hiện tại, trong lòng cậu chỉ còn ấm ức, nhưng vẫn nghiêm túc bú ©υ cho Vu Hám.

Vừa ngậm vừa rơi nước mắt, vừa rơi nước mắt vừa ngậm...

Vu Hám vén tóc mái trên trán cậu lên: “Không được thì...”

“Đàn ông không thể nói không được.” Mặt không cảm xúc, Sở Nam xoa nước mắt vương trên khóe mắt: “Đã nói hôm nay anh chỉ cần nằm sướиɠ là được, sao anh nói nhảm nhiều thế!”

Hóa ra những lời này có thể dùng vào lúc này à?

Vừa ba hoa xong thì Sở Nam phát hiện. Mẹ! Côи ŧɧịt̠ anh còn có thể lớn hơn nữa á!

Trẻ người non dạ ăn lỗ nặng, sau đó không dám khoác lác nữa, trước đó còn muốn khẩu giao làm Vu Hám bắn, cho anh ấy sướиɠ một lần, xác định mình không có thiên phú khoản này thì thành thật từ bỏ, sau đó cởϊ qυầи lót nhỏ, ý đồ trực tiếp vào chính đề.

Nói thật cậu cảm thấy hơi vớ vẩn, ngậm vật này trong miệng, nắm nó trong tay mới có thể đo rõ độ lớn nhỏ, cậu hoài nghi trước kia mình làm thế nào mà nuốt vào được.

Sở Nam cưỡi trên hông Vu Hám, hơi nâng mông lên, nắm dươиɠ ѵậŧ Vu Hám cọ rãnh mông, tìm kiếm lối vào. Cậu làm mới lạ, mãi mới tìm được cái miệng nhỏ kia nhưng không nhét vào được.

Cậu loay hoay mãi mới nhét vào nửa cái qυყ đầυ, chỉ là nửa cái qυყ đầυ thôi mà cậu đã cảm giác miệng huyệt như rách ra rồi, mông treo lơ lửng không dám động.

“Không thì để anh...” Vu Hám thấy trên trán toàn là mồ hôi, không nhịn được nói.

Sở Nam từ trước đến nay luôn là vua mạnh miệng, nghe thế thì đôi mắt trừng lớn: “Đã nói là để em!”

Cậu cắn chặt răng, trong lòng vẫn nghĩ mãi, trước kia có thể cắm vào, sao bây giờ lại không vào được? Chỉ nghe nói càng cắm càng lỏng, chưa từng nghe nói càng cắm càng chặt bao giờ.

Cậu hít sâu một hơi, cố thả lỏng hậu huyệt, hung hăng ngồi xuống, sau đó bị đau héo... Thật sự là đau héo, nước mắt lăn dài.

Còn may là ăn hết rồi, thậm chí cậu có thể cảm giác được miệng huyệt đang dính chặt gốc côn ŧᏂịŧ, dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa dài căng đầy đường ruột, nước mắt cậu chảy ào ào mà vẫn cậy mạnh: “Cũng... Cũng không đau lắm...”

Cậu nức nở nâng mông lên, động tác vô cùng chậm, sau đó lại từ từ ngồi xuống, động tác cực kỳ cẩn thận, đau đớn vẫn luôn không giảm chút nào khiến cậu càng lúc càng khó chịu.

Cuối cùng Sở Nam đáng thương treo mông giữa không trung: “Vu Hám, em đau...”

Haizz, sao người này cứ thích cậy mạnh thế chứ?

Vu Hám cẩn thận đặt cậu lên giường, rút ra thì thấy, không sưng, chỉ hơi hồng, hẳn là không bị thương.

Vu Hám lục ngăn kéo, tìm dịch bôi trơn, đổ vào miệng huyệt, lại bôi trơn cho cậu lần nữa, vì lúc nãy đâm vào thô bạo, hậu huyệt đã hơi thích ứng rồi, dùng ngón tay nhẹ khuếch trương trong chốc lát thì miệng huyệt chậm rãi mở ra.

Lúc này, Vu Hám mới lại cắm dươиɠ ѵậŧ mình vào, cân nhắc cảm nhận của Sở Nam, anh chỉ chậm rãi thọc vào rút ra, trêu trọc đầṳ ѵú cậu.

Sở Nam không phải xử nam, hậu huyệt đã thành thói quen bị Vu Hám làm, đã sớm không đau, ngược lại bị dươиɠ ѵậŧ thong thả thọc vào rút ra mà tê ngứa.

Đầṳ ѵú cũng bị sờ ngứa ngáy.

“Anh mạnh lên...” Sở Nam ôm chặt cổ Vu Hám, ấn đầu anh vào ngực mình, giọng hơi khàn nói: “Cơm chiều ăn phí tiền à?”

Vu Hám nắm đầṳ ѵú cậu, nhéo một cái, sau đó cắn vào trong miệng, khiến Sở Nam nhỏ giọng rêи ɾỉ, giọng cậu khàn khàn mà quyến rũ.

Vu Hám nâng hai chân cậu lên. Cuối cùng, hai chân Sở Nam bị ép hai bên sườn, mông vì thân thể gập khúc mà cong lên.

Tư thế này làm Vu Hám thuận tiện cᏂị©Ꮒ hơn, dễ dùng hết sức hơn, hung mãnh ra vào trong thân thể Sở Nam.

Khác hẳn ôn nhu lúc trước, Sở Nam cảm giác mình lá bèo xanh nho nhỏ giữa mưa rào. Cậu nghẹn ngào muốn ôm lấy Vu Hám, cánh tay vươn ra rồi lại rơi xuống, nắm chặt ga trải giường dưới thân.

“Vu Hám... Vu Hám... Anh chậm chút...”

Vu Hám chỉ cúi đầu hôn lên trán cậu: “Thế muốn nhanh hay muốn chậm?”

“Em không biết... Không biết...”

Trên mặt cậu toàn là nước mắt, không phải vì đau đớn mà vì thân thể hưng phấn quá độ, nói thẳng ra là quá sung sướиɠ.

Nơi giao hợp phát ra tiếng nước dính nhớp, dịch bôi trơn trộn lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠, sau đó bị côn ŧᏂịŧ nghiền nát hòa lẫn.

Sở Nam cứ thế bị cᏂị©Ꮒ bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên bụng hai người.

Cậu còn không kịp hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ và chờ hồi phục, thì lại bị kɧoáı ©ảʍ liên tiếp dưới hạ thể khống chế:

“Đừng cắm nữa... Vu Hám, tha cho em đi… Ư hức...”

“Sắp xong rồi, kẹp chặt.”

Là đàn ông thì không thể dừng lại vào lúc này, Vu Hám hôn môi và chóp mũi người dưới thân, không ngừng đẩy hông chinh phạt trong thân thể cậu.

Thịt non trong lúc cao trào vẫn luôn bị cọ xát, bị quấy đảo, Sở Nam có cảm giác mình sắp điên thật rồi, rõ ràng ngày thường làm hai ba lần tuyệt đối không thành vấn đề, mà hôm nay mới cao trào một lần, cậu đã sắp hỏng mất.

Vu Hám tách hai cánh mông, càng đâm vào sâu hơn, toàn bộ rãnh mông Sở Nam ướt đẫm, theo mỗi lần anh thọc rút, càng lúc càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ hỗn hợp với mồ hôi làm ướt hạ thể cậu.

Chờ đến khi Vu Hám bắn trong huyệt, Sở Nam rõ ràng không bắn tinh, mà thân thể lại cứ run rẩy, cậu giơ tay che mặt, không cho Vu Hám thấy dáng vẻ mình khóc lóc không ngừng được.

Ngoại trừ lần đầu tiên hai người làm thì Sở Nam chưa bao giờ cảm thấy mình chật vật như này. Vu Hám đã rời khỏi thân thể cậu, vì cao trào mà thân thể cậu bủn rủn, không khép chân được.

Vu Hám cầm khăn giấy, giúp cậu lau những chất lỏng đó ở rãnh mông, xoa xoa đến miệng huyệt, miệng huyệt không khép được đã biến thành màu đỏ, dính dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn qua cực kỳ ngon miệng.

Hơn nữa, Vu Hám đến gần là Sở Nam lại run rẩy như mở ra chốt mở thần kỳ nào đó.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn vào sâu trong đường ruột, mãi lâu sau mới chậm rãi chảy ra. Lúc Vu Hám lau hạ thể cho cậu, Sở Nam đã đỡ hơn nhiều, cậu vụиɠ ŧяộʍ lau hết nước mắt trên mặt, thấy Vu Hám nhìn mình thì căng da đầu nói: “Nhìn cái gì, em đây là phản ứng sinh lý bình thường, có gì to tát đâu, làm vài hiệp nữa cũng không sao hết.”

“Thế thì mình làm lần nữa?” Vu Hám giả vờ muốn ôm cậu.

Sở Nam sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội khép hai chân, sau đó cậu nghe được Vu Hám nhỏ giọng cười một tiếng: “Lừa em, anh ôm em đi tắm.”

Bạn trai cậu không chỉ mặt xấu mà tâm cũng xấu, không chữa được...