Nàng tựa đầu trên giường, nở nụ cười có phần mỉa mai, một sinh mạng nhỏ bé chỉ đổi lấy hai cái cấm túc không nhẹ không nặng, sau đó Tô gia đến cửa mấy lần, Vệ lão phu nhân lại khóc nháo thêm vài lần, các nàng lại có thể sống như loại người chưa từng có chuyện gì. Một chút không đành lòng khi lừa dối Vệ Uyên vị nàng đậy lại, gia chủ của một đại gia tộc phong kiến, không phải là người không biết nặng nhẹ.
Tuy nhiên, phát triển như vậy cũng nằm trong dự liệu của nàng, Vệ Uyên càng cảm thấy có lỗi với nàng thì chuyện hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng trôi chảy.
Thanh Đại đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào họa tiết bông hoa trên tấm màn màu hồng, thì nghe thấy tiếng bước chân vững vàng thuộc về nam tử vang lên ngoài cửa.
Vệ Uyên bước chân vào Văn Vân Uyển, băng qua đại sảnh, Bán Chi đang đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ nhìn thấy hắn, đang định hành lễ và bẩm báo, thì hắn đã vung tay, khẽ nói: "Đừng quấy rầy nàng."
Bán Chi hiểu ý, im ắng đứng đó.
Vệ Uyên không có đi vào ngay, hắn dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hai cánh cửa đang khép hờ một lúc, sắc mặt nặng nề như biển, hắn có chút không dám đối mặt với nàng.
Mãi cho đến khi Bán Chi cũng không nhịn được khẽ ngước mắt liếc hắn, Vệ Uyên mới giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là, thiếu nữ trong phòng đã tỉnh, khuôn mặt thanh tú hướng về phía cửa, vừa nhìn thấy hắn thì bối rối, định chống cơ thể yếu đuối ngồi dậy.
Nhìn thấy nàng như vậy, dù do sự nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ tạm thời đặt xuống, tiến lên một bước đỡ nàng: "Nằm là được rồi."
"Hầu gia... Nô tỳ thất lễ." Nàng thuận thế tựa vào vòng tay rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng nói.
"Sao không nghỉ ngơi nhiều hơn? Ta đã sai Vệ Dũng đi mời ngự y rồi, sẽ đến ngay thôi." Cơ thể gần như không trọng lượng trên cánh tay khiến hắn cau mày, nghiêm nghị nói.
Thanh Đại im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của mình, khẽ xoa: "Hầu gia, đứa trẻ của nô tỳ, có phải đã mất rồi hay không?" Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của nàng bình tĩnh và chắc chắn.
Thân thể người nam tử đang ôm nàng bỗng chốc cứng lại, sau đó vòng tay ôm nàng siết chặt hơn một chút, rong giọng nói trầm ấm ẩn giấu một nỗi buồn không dễ phát hiện: "Nàng đừng nghĩ quá nhiều, đứa trẻ vẫn có thể có."
Mãi vẫn nghe thấy câu trả lời của nàng, Vệ Uyên không khỏi cúi đầu, hắn sợ nhìn thấy những giọt nước mặt khiến hắn tan nát cõi lòng ấy của nàng, nhưng lần này, nàng không khóc.
Nàng không khóc, nhưng nó còn khiến hắn khó chịu hơn cả khi nàng khóc.
Đôi mắt đen trong veo và thuần khiết của nàng tràn ngập đau thương khiến hắn cảm thấy nặng nề lại xen lẫn chút dịu dàng. Bàn tay đặt trên bụng, chậm rãi trượt xuống, trong giọng nói mềm mại và ngọt ngào đầy hoài niệm của nàng vang lên: "Là số mệnh của đứa trẻ không tốt, đầu thai đến bụng của nô tỳ, kiếp sau, hãy đi tìm một mẫu thân tốt hơn."
Cổ họng Vệ Uyên thắt lại, như bị bông gòn vừa ướt vừa nóng nhét vào, khiến hắn không nói được lời nào.
Nàng thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra sự khác lạ trong đó, e rằng nàng đã đoán được chuyện đó không phải là ngoài ý muốn.
Hắn kéo cánh tay nàng, khóa chặt nàng trong lòng, đặt chiếc cằm nhọn của nàng lên vai mình, khàn giọng nói: "Nàng đừng như vậy, muốn khóc thì khóc."
Thiếu nữ rúc trong lòng hắn im lặng một lúc lâu, mới khẽ run rẩy, tiếp đó, hắn cảm nhận được cảm xúc ướŧ áŧ và lạnh lẽo trên lưng.
Nàng vẫn không hề phát ra tiếng động, nếu không phải vì cảm xúc ẩm ướt trên vai, hắn suýt chút nữa đã nghĩ rằng nàn không hề khóc. Sắc mặt Vệ Uyên tối đi, Tô gia nói Tô thị không chịu nổi sự lạnh lẽo của từ đường, Vệ lão phu nhân nói Tiểu Lâm thị không chịu nổi đau khổ, nhưng ai có thể minh oan cho Thanh Đại, người đã chịu tổn thương nhiều nhất? Nàng hoàn toàn coi hắn là chỗ dựa duy nhất của mình, nhưng ngay cả sự công bằng, hắn cũng không thể cho nàng, sao hắn có thể đối diện với nàng.
"Từ nay về sau, nàng là Thanh di nương của Hầu phủ này, không ai có thể khinh thường nàng nữa."