Làm Nhục Nam Chính Đang Gặp Nạn

Phiên ngoại 2.11: 【 Tống Tu Vân 】 Tống tổng trúng xuân dược về khách sạn tự an ủi, gậy mát xa cắm huyệt bị gặp được

Trong sảnh yến hội cao cấp sa hoa, dưới sự cao quý và ưu nhã ấy có một bóng tối đang chuyển động.

“Anh ta uống xong rồi chứ.” Một người phụ nữ thần thái đoan trang cầm một ly champagne, nhỏ giọng nói chuyện với người phụ nữ mặc váy hoa lệ đứng bên cạnh, khóe miệng gợi lên ý cười ôn hòa, người khác nhìn thì có vẻ là hai danh viện trò chuyện về sủng vật đáng yêu nhà mình đang hiểu ý mỉm cười.

Nhưng lời nói của cô ta lại là: “Đêm nay còn không bò lên được giường Tống Tu Vân, thì mày cút đi.”

Thời gian thoảng qua, từ khi Tống Tu Vân về nước, đã mấy tháng trôi qua. Cậu ở F quốc bị bắt cóc trải qua theo Mafia hủy diệt đều bị phong ấn trong hồ sơ tuyệt mật của cảnh sát quốc tế, sau khi về nước tu dưỡng mấy tuần, đã bị đủ các kiểu sự vụ làm vội đến chân không chạm đất.

Đôi khi có chút thời gian nghỉ ngơi, nhìn vầng trăng cô đơn chiếc bóng, cậu sẽ nhớ đến người em cách xa trùng dương, nhưng người em trai ấy vào mười sáu năm trước đã là người mất tích chỉ được nhắc qua loa trong mấy tờ báo chí cũ rồi, còn hiện tại em ấy là tội phạm bị truy nã không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời. Thế gian này, ngoài cậu thỉnh thoảng nhớ mong, thì giống như là mọi dấu vết của em trai đã bị lau từ sạch sẽ.

“Anh Tống, cô cả nhà họ Lâm lại đang nhìn anh kìa. Ngày nào cũng làm bạn với văn kiện, không định suy xét nhân sinh đại sự à?”

“Tạm thời không có thời gian suy xét.”

Nói là không có thời gian suy xét, nhưng trong đầu không tự chủ được lại hiện ra hình ảnh một cái mặt nạ ma quỷ, thân hình nam tính trần trụi tinh tráng đang giao triền, người ấy có khuôn mặt giống hệt mình, nhưng lại ác liệt khó thuần, nếu hôm nay người ấy ở đây, sợ là sẽ kéo mình hoa viên nhỏ sau hội trường, lột sạch âu phục cà vạt chỉnh tề cùa mình rồi đè trên lùm cây tận tình rong ruổi.

Tống Tu Vân nghĩ đến đây thì hơi nóng mặt, tùy tay cầm một chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, ánh đèn thủy tinh lộng lẫy trên đỉnh đầu lung lay làm người hoa mắt, dòng nhiệt lưu theo hớp rượu cuồn cuộn chạy xuống, rất nhanh thiêu đốt làm dưới bụng nóng nảy hưng phấn.

Đúng lúc này, một mỹ nữ mặc váy cổ chữ V xẻ thấp chậm rãi đi tới: “Nghe danh sếp Tống đã lâu, hôm nay may mắn nhìn thấy ngài, thật là trăm nghe không bằng một thấy.”

Ông bạn đứng cạnh tỏ ra ghen tị thò qua nhỏ giọng trêu ghẹo: “Ui, trêu hoa ghẹo nguyệt ~”

Tống Tu Vân cảm giác như là có hai dòng điện tán loạn từ hai bên trái phải lỗ tai chảy vào đầu óc, cậu bị điện đến mức phản ứng trì độn, máu cả người nóng bỏng ào ạt hội tụ xuống hạ thân.

“Cách tôi xa ra, nước hoa huân mắt.” Tống Tu Vân đánh bay ông bạn, trong lòng đã nhận ra không thích hợp, vội vàng thừa dịp còn có thể tự khống chế, gọi trợ lý, hốt hoảng rời đi.

Rượu kia có vấn đề.

Tống Tu Vân nặng nề dựa vào ghế sau xe, muốn phân tích toàn bộ sự kiện cặn kẽ, nhưng tư duy giống như thân thể uống say, ngoài thân thể có du͙© vọиɠ kêu gào rõ ràng thì tất cả đều trở nên mê mang mơ hồ.

“Sếp Tống, tới rồi.”

Trợ lý theo lời chạy xe đến khách sạn xa hoa gần nhất thuộc Tống thị, quay đầu lại nhìn lãnh đạo từ nãy vẫn luôn trầm mặc cả đường đi.

Ngài tổng tài xưa nay đều cài áo sơ mi đến cúc trên cùng, lần đầu tiên túm lỏng cà vạt ở bên ngoài, đang nằm rộng mở trên chiếc ghế bằng da thật, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra đỏ ửng do say rượu, ánh mắt hơi hơi mê ly, cùng túm mở còn có hai viên cúc áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng lộ ra cơ ngược gợi cảm do tập thể hình đều đặn, ngực trái lộ ra một góc hình xăm.

Trợ lý không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, thật không ngờ tổng tài luôn cấm dục nghiêm cẩn còn có một mặt này!

Tống Tu Vân nghiêng mắt nhìn qua, áo khoác âu phục đã không thấy tăm hơi, vòng eo có dây lưng quần bó sát nâng về phía trước, muốn đứng dậy. Nhưng đáng tiếc chỉ cảm thấy cơ thể như nặng ngàn cân, ngoài eo hơi nâng lên trên thì người vẫn nằm dựa trên ghế như cũ.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên vải quần tây, tơ lụa mang đến cảm giác cao nhã, lại rõ ràng phác họa ra hạ bộ nổi gò núi nhỏ cao chót vót, ngay cả hình dạng cũng hơi có thể thấy được.

Tống Tu Vân thì thào phân phó: “Đỡ tôi lên tầng.”

Trợ lý vội vàng làm theo.

Sau khi đưa cấp trên rõ ràng trúng chiêu lên đến trước cửa phòng ở tầng trên cùng, trợ lý tự cho là săn sóc hỏi: “Có cần tìm một cô gái cho ngài không?”

“Không cần.” Tống Tu Vân dùng tia lý trí cuối cùng khóa trái cửa phòng, ngọn lửa du͙© vọиɠ trong thân thể rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, bắt đầu thiêu đốt hừng hực.

Tống Tu Vân không kịp đi đến phòng tắm, dựa vào tường, nóng nảy cách lớp quần xoa bóp dươиɠ ѵậŧ dựng đứng dưới háng. Một chút an ủi như là gió nhẹ thổi vào mùa hè nóng bức, cậu ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc oi bức.

Nhưng chút an ủi gãi không đúng chỗ ngứa này còn lâu mới đủ.

Tống Tu Vân vươn một tay cách quần xoa nắn dươиɠ ѵậŧ, còn một tay cởi bỏ dây lưng.

Quần tây bó sát vòng eo bị cởi ra, lưng quần treo giữa mông với vách tường, dưới vạt áo sơ mi chỉnh tề lộ ra qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng, trong qυầи ɭóŧ cotton là dươиɠ ѵậŧ đã dâng trào căng ra hình dáng trương dương, trên vải dệt có một khối vết nước bị tẩm ướt.

“Ha…… Ha……”

Tống Tu Vân từ qυầи ɭóŧ móc ra dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng rắn, nắm lấy nó nhanh chóng tuốt lên xuống, cọ xát tạo ra du͙© vọиɠ kéo dài không dứt. Chính cậu rất ít khi thủ da^ʍ, thể nghiệm tìиɧ ɖu͙© phong phú kịch liệt đều đến từ cái người không thể nói kia.

Nghĩ đến người ấy, tự nhiên mà vậy sẽ lập tức nghĩ đến vô số lần làʍ t̠ìиɦ với nhau, trên giường, trên tường, trên thảm, trên bàn…… Thủ pháp của em ấy cao siêu hơn mình gấp một trăm lần, đã từng trải nghiệm làʍ t̠ìиɦ cực hạn như thế một lần cũng đủ để người ta ghi khắc, nói gì bọn họ còn triền miên nhiều ngày nhiều đêm như vậy.

Trong não Tống Tu Vân như có lửa đạn nổ vang, động tác tay càng nhanh hơn, trên khuôn mặt tuấn mỹ dần dần nổi lên biểu cảm tựa thống khổ lại tựa như hưởng thụ, đột nhiên ngửa đầu gầm nhẹ một tiếng, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn trong tay bắn ra dịch trắng sền sệt.

Haa…

Bắn tinh xong, Tống Tu Vân trượt ngồi trên gạch men sứ, sàn nhà trơn bóng bị vung loang lổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, mơ hồ phản xạ ra bóng dáng cậu.

Nếu là một năm trước, tình cảnh này chắc chắn sẽ làm Tống Tu Vân không khoẻ nhíu mày. Nhưng đã bị Nguỵ Nhĩ Đắc dạy dỗ, khi nhìn chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ này thì chỉ cảm thấy là chuyện nhỏ.

Cậu mặt không đổi sắc đứng dậy, trực tiếp từ cái quần tây bị chảy xuống sàn nhà mà bước ra, nửa người dưới trần trụi đi đến mép giường.

Không đủ, còn chưa đủ, đám lửa trong thân thể kia không có tí dấu hiệu dập tắt nào, bứt dứt làm cậu tâm phiền ý loạn.

Mấy tháng này không dính tìиɧ ɖu͙© thì cậu có thể vong tình công tác, nhưng một khi đυ.ng vào tìиɧ ɖu͙©, thân thể thực tủy biết vị giống như là chiếc hộp Pandora bị mở ra, du͙© vọиɠ mãnh liệt căn bản là không thể nào ngăn cản được.

Mở tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên để đồ dùng người lớn hoàn toàn mới, ngoài bαo ©αo sυ, còn có dầu bôi trơn, trứng rung với gậy mát xa.

Mấy thứ này, trước kia Tống Tu Vân sẽ không bao giờ chạm vào.

Cậu mở bαo ©αo sυ ra, tròng nó lên gậy mát xa, dựa vào gối đầu ở đầu giường, tách hai chân ra, sờ soạng hậu huyệt đã ướŧ áŧ.

Mấy tháng không chạm vào phía sau, nên động tác hơi trúc trắc, nhưng hậu huyệt vẫn nhớ rõ kɧoáı ©ảʍ bị thọc vào rút ra, lúc tự sướиɠ đã lập tức hư không ngứa ngáy, nước da^ʍ theo kẽ mông chảy xuống bắp đùi, không cần dịch bôi trơn, bαo ©αo sυ bọc gậy mát xa đã có thể cắm vào.

“A……”

Gậy mát xa cắm vào cơ vòng, lần này cảm giác căng đầy làm Tống Tu Vân không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng, sau đó cậu điều chỉnh góc độ dựa lưng lên gối đầu, một tay nắm phần đuôi của gậy mát xa, mở rộng hai chân trên giường, nhón chân, để mông có thể nâng lên càng cao, càng dễ bề thọc vào rút ra.

Gậy mát xa lạnh băng cứng rắn từng tấc lấp đầy hậu huyệt, cảm giác này vừa quen thuộc lại xa lạ, đây vẫn là lần đầu Tống Tu Vân chủ động tự an ủi hậu huyệt, sau khi hoàn toàn cắm gậy mát xa vào, sờ soạng mở nút rung trên trên tay cầm, qυყ đầυ giả đè tuyến tiền liệt đột nhiên chấn động, cậu cất cao giọng rêи ɾỉ ngữ không câu hoàn chỉnh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt với cảm giác cấm kỵ bí ẩn cùng nhau đánh sâu vào lý trí.

Ưm a, sướиɠ quá, sướиɠ quá đi mất.

Tống Tu Vân tìm tiết tấu thích hợp bắt đầu thọc rút gậy mát xa đang rung lắc, dươиɠ ѵậŧ lại cương cứng kề sát bụng nhỏ, cậu lung tung dùng một cái tay khác an ủi hai cái, nhưng đằng trước mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn lâu mới dũng mãnh bằng hậu huyệt.

“CᏂị©Ꮒ anh, a ha, nhanh một chút……” Tiếng rên khàn khàn tán loạn trong không khí, hoàn toàn đánh nát sinh hoạt buồn tẻ kín mít không có thời gian nghỉ do cậu cố ý sắp xếp suốt mấy tháng nay, cậu coi mình là một người máy, nhưng trạng thái thanh tâm quả dục chỉ một thoáng đã bị thất tình lục dục mãnh liệt bao phủ.

Tống Tu Vân đột nhiên cong người, gậy mát xa cắm trong mông theo cậu phập phồng cũng vang ầm ầm vang.

“A!”

Cậu cắn răng phát ra một tiếng gầm nhẹ, lại bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, thân thể banh chặt hoàn toàn mềm oặt trên giường.

Lần này thật sự sướиɠ đến cao trào.

Tống Tu Vân nghiêng đầu thở dốc, không rút gậy mát xa còn cắm tại hậu huyệt ra, mà chỉ kéo chăn che nửa người dưới, mỏi mệt nằm trên giường nghỉ ngơi sau cao trào.

Cậu nhắm mắt nằm được vài phút, đột nhiên nghe có tiếng đập cửa.

Tống Tu Vân không động.

Rất nhanh, tiếng đập cửa biến thành tiếng phá cửa.

Tống Tu Vân không kiên nhẫn mở mắt ra, đang lúc cậu định gọi phục vụ phái người đến xem tình huống thì tiếng phá cửa lại biến thành tiếng mở cửa, ngay sau đó, một người phụ nữ người toàn mùi rượu xông vào.

Cô ta với Tống Tu Vân đang nằm trên giường hai mặt nhìn nhau, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Hả? Anh là ai? Sao lại ở trong phòng tôi?”

Cái quỷ gì?!

Tống Tu Vân túm chặt cái chăn ngăn chặn ở trên eo, quát: “Đi ra ngoài!”

Cậu thề, ngày mai nhất định trị giám đốc của khách sạn này!

Tống Tu Vân cũng không biết, mình là nam chủ bá tổng trong sách ngôn tình, đã đến thời điểm quan trọng triển khai cốt truyện, mà người lúc này xuất hiện ở trước mắt mình chính là nữ chính.

Nữ chính uống rượu say bị cốt truyện lôi kéo, một đường chân nam đá chân chiêu mê ly tránh thoát bảo vệ với camera theo dõi, còn không thể hiểu được mở ra cửa phòng đã bị khóa trái, xuất hiện trước mặt tổng tài Tống đang trúng xuân dược.

Vốn nên là một đoạn mở màn thiên lôi địa hỏa, chỉ tiếc nữ chính tới chậm một bước, Tống tổng vốn cấm dục đến cực điểm cũng sẽ không chủ động cởϊ qυầи, đã không chỉ tự cởϊ qυầи thủ da^ʍ hai phát, mà trong mông còn cắm gậy mát xa chưa rút ra.

Chăn che giấu nửa người dưới trần trụi dâʍ ɭσạи của Tống Tu Vân, nửa người trên lộ ra ngoài chăn còn mặc áo sơ mi lười cởi ra, cà vạt treo lỏng lẻo, hàng cúc cởi một nửa, nửa là đứng đắn, nửa là gợi cảm.

Nhan sắc và dáng người cả sếp Tống đều hoàn toàn xứng đáng là nam chính, tình cảnh này, phong tình này, nói câu hoạt sắc sinh hương thật sự là không nói điêu.

Nữ chính bị trai đẹp quần áo nửa cởi đánh trúng trái tim, mắt say lờ đờ mơ màng tiến lên, lẩm bẩm: “So với bị buộc gả cho một người xa lạ mình không thích, thà tình một đêm với trai đẹp trên trời rơi xuống còn hơn! Anh zai à! Đừng vì em là một đóa hoa yếu đuối mà thương tiếc em nha! Come on!”

Tống Tu Vân kẹp chặt gậy mát xa bên trong mông, trong lòng khẩn trương chết đi được, trên mặt lại càng lạnh lùng: “Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài!”

Chỉ tiếc uy thế không tầm thường đặt ở giờ phút này, không những không có đẩy lùi con ma men, ngược lại làm nữ chính bị sắc đẹp đánh trúng càng chảy nước miếng.

Đầu óc bị cồn điều khiển, nữ chính đã thực tiễn nói những lời cợt nhả mà xưa nay chỉ dám giương oai ở khu bình luận trai đẹp, cười khà khà cởϊ áσ khoác chạy đến mép giường.

Ngay lúc nữ chính muốn cởi đến độ tiểu thuyết kéo đèn thì lại có một vị khách không mời mà đến, không biết làm thế nào mà mở được cửa phòng, kịp thời kéo lại tay nữ chính đang muốn nhiệt tình thả bay.

Nguỵ Nhĩ Đắc thay nữ chính đang kích động kéo lại quần áo: “Cảm ơn quý cô đây đã khẳng định mị lực người yêu tôi, nhưng anh ấy đang chờ đợi người là tôi nha.”

Nữ chủ mơ mơ màng màng nhìn Nguỵ Nhĩ Đắc: “Ahhh? Sao đột nhiên trai đẹp biến thành hai người rồi? Khà khà, lập tức ngủ hai anh cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Nguỵ Nhĩ Đắc đưa nữ chính ra cửa, vừa vặn gặp được bạn khuê mật đang gào to gọi cô, lần này không phát triển như cốt truyện, sau khi khuê mật tìm được nữ chính, vội vàng nắm chặt người, ngàn ân vạn tạ mang con ma men đi rồi.

Nguỵ Nhĩ Đắc cẩn thận khóa kỹ cửa phòng, đã không còn nữ chính với cốt truyện quấy nhiễu, cánh cửa này sẽ không lại không thể hiểu được bị người mở ra.

Hắn đi trở về phòng ngủ, trên giường, Tống Tu Vân đang đỏ mặt nhúc nhích dưới chăn, thấy hắn không còn kinh ngạc, chỉ còn lại khẩn trương: “Em đến từ bao giờ?”

“Ngày hôm qua.” Nguỵ Nhĩ Đắc ôm cánh tay dựa lên tường, ung dung nhìn Tống Tu Vân động tác nhỏ dưới chăn.

Bị nhìn như vậy, Tống Tu Vân ngược lại không động nữa, cậu điều chỉnh dáng ngồi, trước đó không cảm thấy, lúc này bên trong mông cắm gậy mát xa chọc cậu vừa trướng vừa khó chịu, cậu đỏ mặt cố kiềm nén lại, đứng đắn nói: “Em đã đến rồi sao không gặp anh, anh có thể thu xếp cho em đi chơi đây đó.”

“Anh không đi với em à?”

“Anh……” Tống Tu Vân xuýt nữa theo thói quen định đáp lại “Anh không có thời gian”, nguy hiểm thật, dưới anh mắt cười cợt của Nguỵ Nhĩ Đắc khó khăn lắm mới đình chỉ, sửa lời nói: “Anh đi cùng cũng được. Chắc là em đã lâu không về Trung Quốc, em có muốn đi nơi nào không?”

Nguỵ Nhĩ Đắc buông cánh tay, ngón cái treo ở túi quần, bình thản bước chân lắc lư đến mép giường: “Anh là người bận rộn, có thời gian đi chơi với em thật à?”

“Vội mấy tháng rồi, anh cũng nên nghỉ phép.” Tống Tu Vân bị Nguỵ Nhĩ Đắc đến gần áp bách làm cậu càng khẩn trương, kẹp mông lùi ra sau, “Em đi tắm rửa trước đi, cái khác nghỉ ngơi một đêm rồi nói sau, anh gọi người đưa quần áo lên.”

“Ah, được thôi.” Ngoài ý muốn là Nguỵ Nhĩ Đắc không gây sự nữa, ngoan ngoãn nghe lời xoay người đi vào phòng tắm.

Tống Tu Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng xốc chăn lên rút gậy mát xa đã bị cắm đến nơi sâu nhất trong mông. Nhưng ai ngờ cậu mới vừa tách chân ra, đột nhiên nghe được phía phòng tắm truyền đến một tiếng huýt sáo du dương.

Nguỵ Nhĩ Đắc vẫn đứng ở trong phòng tắm, nhưng trên tấm kính hoa văn mờ đã bị điều chỉnh thành trong suốt, công năng tình thú mà Tống Tu Vân trước nay chưa từng dùng này làm hai người hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, mọi xiếc che giấu đều bị nhìn rõ.

Tống Tu Vân nắm gậy mát xa, trong lúc nhất thời rút không phải, không rút cũng không phải.

Nguỵ Nhĩ Đắc tự nhiên hào phóng hơn nhiều, hắn cười tủm tỉm với Tống Tu Vân, cởϊ qυầи áo, tắm qua loa, kéo khăn tắm trên giá quấn quanh eo, bước chân trần đi ra.

“Anh vẫn thích cất giấu nhỉ, muốn cũng phải trốn tránh tự làm, em rất nguyện ý cống hiến sức lực giúp anh.”

“Anh…… Em……” Tống Tu Vân bị Nguỵ Nhĩ Đắc toàn thân bốc hơi nước bức tới chân giường, chột dạ yếu ớt giải thích: “Cái này có nguyên nhân, không phải em nghĩ như vậy.”

Nguỵ Nhĩ Đắc nhặt gậy mát xa ướt dầm dề lên trên giường, lấy luôn hai cái trứng rung vung vãi trên tủ đầu giường cầm trên tay, bắt lấy cổ chân Tống Tu Vân kéo người lại: "Nguyên nhân gì cũng được, nhưng nếu em đã đến, anh phải chiêu đãi em chứ, có nhiều đồ chơi nhỏ thế này, phải cùng nhau chơi mới được.”

Khi nói chuyện, áo sơ mi nửa cỡi của Tống Tu Vân đã bị kéo phăng ra, cúc áo đứt bay, lộ ra cơ bụng trật tự rõ ràng.

“Ưm ~”

Nguỵ Nhĩ Đắc cúi đầu ngậm đầṳ ѵú đã nhú cao, hàm răng nhẹ ngậm đầṳ ѵú hồng đeo vòng bạc, khẽ cười nói: “Nhân viên của anh có biết sếp Tống của họ dưới âu phục tinh tế còn đeo hai cái khuyên vυ' không?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Tống Tu Vân đỏ mặt, năm ngón tay cắm vào mái tóc đen đang liếʍ mυ'ŧ trước ngực, “Bao với bôi trơn ở trong ngăn kéo.”

Nguỵ Nhĩ Đắc ngẩng đầu cười, lộ ra răng nanh, ngoan ngoãn lại nghe lời: “Đã biết ~ Anh à ~”

Sau đó, răng nanh cắn lên môi lưỡi đang rêи ɾỉ của Tống Tu Vân, không hề ngoan ngoãn lộ ra bản tính xâm lược cuồng dã.

Cùng lúc đó, hắn vươn một tay ôm eo Tống Tu Vân, một tay khác từ hai chân tách ra tiến vào hậu huyệt, đẩy hai viên trứng rung xâm nhập vào trong đó. Trong tiếng rêи ɾỉ "Ah Ah" của Tống Tu Vân, trứng rung văng tiếng ong ong truyền ra từ trong thân thể.

“Anh tự sướиɠ còn chưa đủ nhỉ, để em giúp anh.”

Nói rồi, Nguỵ Nhĩ Đắc gác hai chân Tống Tu Vân lên trên eo mình, khăn tắm tuột xuống, gậy thịt dựng đứng tiến vào giữa hai đùi đang tách ra, đẩy dây điện của hai viên trứng rung ra, đâm mở miệng huyệt khép mở, đẩy trứng rung đang chấn động cùng nhau tiến sâu vào trong.

“A! ——” Tống Tu Vân trừng to đôi mắt, thâm nhập còn sâu hơn gậy mát xa cùng với chấn động từ sâu trong thân thể truyền đến, cậu không nhịn được thét chói tai, “Sâu quá! Sâu quá!”

“Mới mấy tháng không vào, thế này anh đã không chịu nổi?” Nguỵ Nhĩ Đắc nâng eo, dùng sức một chút đánh lên tuyến tiền liệt của Tống Tu Vân, “Kêu nhỏ chút, còn có cả đêm cơ mà.”

Một đêm này, giọng Tống Tu Vân khàn đặc, gậy mát xa với trứng rùng đều gần như hết sạch pin.

---

* Góc dịch xưng hô:

Thế giới hiện đại thì tớ không thích dùng xưng hô "y" cho lắm nên dùng "cậu" , tớ đọc thấy hơi gượng mà thực tế tuổi Tống Tu Văn mới hơn hai mươi thui đó 😳 Akers dùng từ "anh" vì ảnh lớn hơn, định dùng từ y thì nhớ ra biệt danh của ảnh là X =))

Đắc thì cứ hắn hắn hắn thôi, thuộc kiểu nhân vật phản diện, hợp cả hiện đại cổ đại.

Có người bảo dùng tôi - em sẽ hay hơn, tớ cũng thích xưng hô tôi - em dã man, nhất là dùng cho mấy truyện Bɖʂʍ dạy dỗ kiểu 2 bên tình nguyện thì hết nước chấm. Nhưng mình thấy tôi - em có vẻ lịch sự quá =) trong khi anh Đắc có tính thích trêu trọc đùa dai với đang hãʍ Ꮒϊếp người ta, giả vờ coi thụ là món đồ chơi, nên đắn đo mãi mình dùng vẫn anh - em, nửa thật nửa giả, nửa thân mật nửa cợt nhả. Nếu bạn cảm thấy mình dịch không hợp lí thì chịu =))))

Còn một vấn đề nữa là thói của mình và mình cũng chả muốn sửa. Đó là mình thích các thụ gọi công là anh, dù ít hay nhiều tuổi hơn, trừ trường hợp như sếp Tống anh em ruột hay ngay từ ban đầu thụ đã xưng anh gọi công là em, không thì còn lại khi yêu rồi đều phải xưng em gọi công là "anh", say no với tôi - anh. Bối cảnh cổ đại thì huynh, chàng,... ta ngươi tùy trường hợp.

Tui chả hiểu tại sao nhiều người gọi người lạ là anh nhưng đến khi gọi chồng thì chịu không thể dùng từ anh cho được, bảo là sến vc, thật đó bác tôi còn cấm vợ gọi là anh cơ, mẹ tui toàn ông/ bố nó/ bố mày, khi nào điên lên thì mày luôn =)))))

Tui cũng đang đau hết cả đầu vì toàn gọi ông em rể là anh vì ổng lớn hơn tui tận 1 con giáp, cứ nhìn thấy lại lỡ mồm em chào anh, rồi ổng lại chào lại em chào chị =))))))

🤦

♀️🤦

♀️🤦

♀️