Làm Nhục Nam Chính Đang Gặp Nạn

Phiên ngoại 2.10: Akers phối hợp Nguỵ Nhĩ Đắc chơi trò chơi trị liệu, chỉ huy Nguỵ Nhĩ Đắc đùa bỡn chính mình

Akers vốn có dáng người hoàn mỹ, lúc phát lực thì trông càng tràn ngập lực lượng gợi cảm hơn, làn da màu lúa mạch phủ một tầng mồ hôi mỏng, hai đầṳ ѵú xỏ khuyên không biết đã nhú lên từ bao giờ.

“Chúng ta tiếp tục trị liệu đi, cậu nói gã tội phạm làm gì cậu?”

Akers trong lòng tức giận mắng một tiếng “Đệt mẹ còn chơi sắm vai nhân vật nghiện rồi”, nhưng trên mặt chỉ có thể đổ mồ hôi phối hợp, cắn răng nói: “Gã cắt nát quần tôi, lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα.”

Thật không hổ là đặc cảnh từng nằm vùng, rất hiểu chuyện.

Nguỵ Nhĩ Đắc làm y hệt theo Akers chỉ huy.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó gã lấy bút trên bàn sách cắm vào mông tôi, ưm…… Dùng nắp bút tra tấn ở bên trong tôi, a ha, rất sâu, ư, sâu quá…”

“Sau đó thì sao?”

“Gã cắn đầṳ ѵú tôi, Ah… Còn có, xoa ©ôи ŧɧịt̠ tôi, a ha, vừa dùng bút chơi lỗ tôi, vừa vuốt ©ôи ŧɧịt̠, ahhh…”

Nguỵ Nhĩ Đắc làm theo từng bước, sung sướиɠ thưởng thức Akers tự mình chỉ huy hắn từng bước xâm phạm: “Sau đó?”

“Tôi muốn bắn, ha, a ha, lấy bút ra đi, ahhh a, đổi thành, đổi thành ©ôи ŧɧịt̠ của gã…”

Lần này Nguỵ Nhĩ Đắc không nghe theo Akers mà để lại bút máy trong hậu huyệt, đồng thời cắm vào hai ngón tay, cùng quấy trong đường đi lan tràn, moi đào bên trong thịt ruột ấm áp xoắn chặt: “Là thế này à?”

Akers đột nhiên bị ngón tay cắm vào quấy đến liên tục nổi lên kɧoáı ©ảʍ, ngữ không thành câu đáp lời: “A ha, đúng, đúng vậy, a ha, nhanh thêm chút……”

“Thật là da^ʍ.” Nguỵ Nhĩ Đắc nhanh chóng thọc rút hai ngón tay mang theo bút máy, bút máy cứng rắn từng lần tinh chuẩn chọc vào tuyến tiền liệt, mỗi lần đều thọc vào làm Akers phát ra tiếng gầm nhẹ: “Nhẹ một chút, a ha, nhẹ chút, a ahh, a, a……”

Tăng nhanh tiết tấu cắm đến khi Akers sắp cao trào, Nguỵ Nhĩ Đắc mới thả chậm tốc độ, hỏi: “Gã tội phạm kia có bắt cậu nói, ‘ xin anh dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh đút no c̠úc̠ Ꮒσα đói khát của em hay không’?”

Akers bị kẹt ở lúc mấu chốt sắp cao trào, bụng nhỏ co rút một trận bất quy tắc, thở hổn hển lặp lại: “Xin, xin anh dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự, đút no c̠úc̠ Ꮒσα đói khát của em…”

“Như em mong muốn.” Nguỵ Nhĩ Đắc cuối cùng cũng rút bút máy với ngón tay, cởi khóa quần, dươиɠ ѵậŧ sớm đã dựng thẳng vừa được giải phóng là bật ra, hắn ôm Akers treo eo, nhắm ngay miệng huyệt khép mở cắm đến tận cùng.

“A ~~” Akers từ yết hầu phát ra một tiếng kêu da^ʍ cao vυ't, theo bản năng co rút mông, cơ vòng với thịt ruột quấn quanh mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ thô to, nhưng có nước bôi trơn, không hề ảnh hưởng gậy thịt thọc rút, thậm chí hẹp khẩn như xử nữ càng khiến Nguỵ Nhĩ Đắc sung sướиɠ.

Nguỵ Nhĩ Đắc vỗ mông vểnh cao của Akers, nhanh chóng dùng sức đâm thật.

“Mấy ngày nay có nhớ anh không?”

“Nhớ, a ha, nhớ……”

“Nhớ ©ôи ŧɧịt̠ hay nhớ anh hả?”

Bị tìиɧ ɖu͙© chiếm cứ đầu óc, Akers gần như là không hề do dự hô: “Đều nhớ, ahh a, sâu quá, ha a, chậm một chút, chậm chút…”

Nguỵ Nhĩ Đắc nghe được trả lời sung sướиɠ cả thể xác lẫn tinh thần, bóp eo Akers tăng nhanh tần suất đóng cọc.

“A! A! A!……”

Akers bị thọc đến cất cao âm điệu, từng tiếng kêu da^ʍ từ trong miệng tràn ra. Dù không muốn đối mặt như thế nào thì Akers cũng không thể không thừa nhận, thân thể mình đã sớm bị Nguỵ Nhĩ Đắc dạy dỗ thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, cao trào mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn như thế này đã khắc lên linh hồn của mình rồi.

Sau khi treo người cᏂị©Ꮒ bắn một phát, Nguỵ Nhĩ Đắc cởi dải lụa trói tay chân Akers, thả người xuống, nhân tiện lột sạch quần áo ra.

Akers mặc hắn làm, thậm chí rất là phối hợp.

Cửa sổ sát đất quan sát thành phố thành chiến trường tiếp theo của bọn họ, Akers đè trên mặt kính phản quang một chiều, lớp kính cứng rắn lạnh lẽo đè ép cơ ngược căng đầy đến biến hình, eo nhỏ trầm xuống, quỳ gối trên thảm lông dài, nâng cặp mông căng tròn lên.

Nguỵ Nhĩ Đắc như cưỡi ngựa cưỡi sau người Akers rong ruổi.

A, ah, a…… Muốn bắn! Lại muốn bắn!

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa phun bẩn mặt kính trơn bóng, phun bẩn mặt thảm trắng tinh.

Nguỵ Nhĩ Đắc lật người Akers đang lộ ra mệt mỏi, ôm lấy cặp chân dài, giảm tần suất thọc vào rút ra.

Nguỵ Nhĩ Đắc bao phủ chống trên người Akers, nhìn chăm chú đôi mắt dù trong mê say nhưng vĩnh viễn sẽ không cắn nuốt hết một tia thanh minh, vừa đẩy hông vừa mở miệng nói: “Anh đúng là không phải người của thế giới này nghĩa đen.”

Akers ý loạn tình mê, lông mi run rẩy, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngài Tống có biết không?”

“Ah, anh trai của anh thông minh vậy, có lẽ đã sớm đoán được rồi.”

Dứt lời, hắn đột nhiên ôm chặt Akers tăng tốc, hai người cùng ở xóc nảy cao tần phát ra tiếng gầm nhẹ chấn động linh hồn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu vào trong thân thể Akers.