Làm Nhục Nam Chính Đang Gặp Nạn

Phiên ngoại 1.10: Meo meo Lục, lục lạc play ( H )

Lục Dung Sân cào một vuốt về phía Ngụy Nhĩ Đắc, da^ʍ trùng này toàn muốn chơi nhiều trò trên người cậu. Nào là lục lạc, vòng cổ, nơ bướm... Lục Dung Sân chưa từng cho hắn sắc mặt tốt. Nhưng sau khi rời khỏi trùng tinh, Ngụy Nhĩ Đắc cũng chưa từng cưỡng ép cậu. Mỗi lần hắn lấy những đạo cụ tình thú đó ra đều bị cậu trực tiếp cào nát, Ngụy Nhĩ Đắc cũng chỉ mỉm cười rồi lại tiếp tục làʍ t̠ìиɦ với cậu.

Đối với Lục Dung Sân, những đạo cụ đó có ý nghĩa đã khác lúc ở trùng tinh, không hề là nhục nhã, không hề là khống chế, không hề là nô ɭệ……

Ngụy Nhĩ Đắc ngồi vững trên ghế dựa, cầm cái ly chân dài, nếm một ngụm rượu:

“Thế thì anh lại ăn tiếp.”

Cùng lúc đó, một cây xúc tua lại chui vào mông Lục Dung Sân, phân bố dịch nhầy kí©ɧ ɖụ© và thọc rút.

“Anh!”

Lục Dung Sân khó nhịn gục trên mặt bàn, cái trán chống khăn trải bàn, cắn răng chống đỡ:

“Anh còn ăn bao lâu nữa?”

Ngụy Nhĩ Đắc lấy thịt bò bít tết mà Lục Dung Sân chỉ ăn non nửa vào đĩa của mình:

“Trùng tộc bọn anh ăn nhiều lắm.”

Lục Dung Sân biết thừa ý đồ của Ngụy Nhĩ Đắc. Cậu cắn răng nhịn một lúc lâu, Mary lại đưa hai lần cơm nữa cho Ngụy Nhĩ Đắc mà xúc tu vẫn thọc vào rút ra. Có thể nhịn không kêu nhưng không thể nhịn phản ứng của cơ thể, dươиɠ ѵậŧ bị cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà bắn tinh...

“Ư...” Lục Dung Sân nắm chặt khăn trải bàn, kêu ra tiếng khe khẽ.

Ngụy Nhĩ Đắc đến gần, ôm Lục Dung Sân sướиɠ đến run rẩy vào trong ngực:

“Mèo nhỏ của anh, em còn muốn bướng với anh đến bao giờ?”

Xúc tu theo lời nói của Ngụy Nhĩ Đắc quấn lên dươиɠ ѵậŧ mới giải phóng, giống như dây leo linh hoạt, chậm rãi tuốt dọc theo gốc rễ và cán.

Mùi hương da^ʍ mĩ theo hành động của hai người từ quần và khăn trải bàn khuếch tán ra ngoài.

Tộc mèo có khứu giác rất nhạy, các hầu gái đứng ở góc nhà ăn đều là họ mèo.

“Em nhận thua……”

Lục Dung Sân rầm rì véo đùi Ngụy Nhĩ Đắc, đỏ mặt, đè nhỏ giọng, hùng hổ lườm hắn:

“Mang cái lục lạc ngu ngốc của anh ra đây!”

Giây tiếp theo, hai người trên bàn cơm lập tức biến mất.

Ngụy Nhĩ Đắc là khách quen thường xuyên bò cửa sổ nhà họ Lục, "quen tay làm nhanh" biết rõ đường đi đến phòng Lục Dung Sân.

Hắn vừa đóng cửa phòng, đã gấp không chờ nổi thay côn ŧᏂịŧ lớn của mình cho xúc tua, ôm Lục Dung Sân đang động tình vào trong ngực.

Lục Dung Sân bị ôm ngồi trên đùi Ngụy Nhĩ Đắc, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đột nhiên vọt vào thân thể, nóng đến mức cậu ngửa đầu, không kìm nén tiếng rêи ɾỉ vì kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.

“A, ah a, da^ʍ trùng, ha a, sâu quá...”

Đuôi mèo màu đen mượt mà từ phía sau lắc lư cọ làn da Ngụy Nhĩ Đắc. Hắn vừa cúi đầu hôn môi Lục Dung Sân, làn da mang theo vết sẹo gợi cảm, thân hình gợi cảm theo tiết tấu đưa đẩy của hắn mà phập phồng lên xuống; vừa lấy ra lục lạc tình thú đã chuẩn bị từ lâu, bắt lấy cái đuôi l*иg xù sau lưng kia, buộc lên gần chóp đuôi.

“Ư~”

Đầṳ ѵú hồng nhạt của Lục Dung Sân bị Ngụy Nhĩ Đắc cắn, sau khi sinh sản, đầṳ ѵú càng mẫn cảm hơn. Ngụy Nhĩ Đắc thành thạo đảo đầu lưỡi quanh đầṳ ѵú kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đồng thời đẩy hông đâm rút, Lục Dung Sân sướиɠ đến nỗi ôm chặt cái đầu trước ngực, ngón chân cuộn lại, cái đuôi ở sau vung loạn, lục lạc phát ra tiếng leng keng vang vọng.

“Đừng cắn nơi đó.”

Lục Dung Sân giơ cái đuôi còn treo lục lạc quất từng cái hời hợt lên lưng Ngụy Nhĩ Đắc, tiếng kêu leng keng quét hắn tâm ngứa.

“Thượng tướng Lục, kỹ thuật diễn "muốn cự còn nghênh" của em còn phải rèn luyện thêm đấy, cái đuôi có thể đánh nát tàu bay mà yếu xìu thế này à?”

Ngụy Nhĩ Đắc nhả đầṳ ѵú đứng thẳng trong miệng, đè người trong ngực lên giường, nhấc đôi chân dài lên, đưa đẩy càng sâu hơn.

“A ha, sâu chết, a ư, là anh da dày thịt cứng!”

Cái đuôi lay động vài cái, như thẹn quá thành giận chui qua nơi hai người giao triền, quất lưng Ngụy Nhĩ Đắc.

Ngụy Nhĩ Đắc đâm đến khi Lục Dung Sân kêu ra tiếng mèo yếu mềm mới vừa lòng nói:

"Ừ, ngứa chết mất.”

"Leng keng leng keng..."

Hắn nắm cái đuôi trong tay, lấy lông mềm trên chóp đuôi gãi khuôn mặt ửng hồng của Lục Dung Sân :

“Bên ngoài náo nhiệt thế kia, có muốn đi chơi với anh không?”