(8) Xấu hổ bài tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙, lá mặt lá trái chủ động hiến hôn, cái đuôi thủ da^ʍ bị ôm cᏂị©Ꮒ, ăn tinh. Ở cách vách, chiến hữu giả vờ ngủ nhìn lén.
Lục Dung Sân theo bản năng kẹp chặt mông, kháng cự Ngụy Nhĩ Đắc xâm nhập.
Nhưng với điểm sức lực mỏng manh này, sao có thể ngăn cản được ngón tay linh hoạt của Ngụy Nhĩ Đắc?
"Giỏi lắm, hôm nay là một chú mèo ngoan."
Ngụy Nhĩ Đắc vừa lòng khi sờ được xúc tu mình vẫn còn trong trực tràng ấm áp của Lục Dung Sân, hắn còn có ý xấu đẩy sâu vào trong:
"Trong bụng nuốt nhiều thứ thế này rồi mà, em đói thật hả?"
Đoạn xúc tu cắt rời vừa hay đâm vào tuyến tiền liệt của Lục Dung Sân, cậu cắn răng nuốt xuống tiếng kêu, giơ tay nắm chặt cánh tay Ngụy Nhĩ Đắc, muốn đè lại cái tay đang làm loạn.
"Đừng, đừng ở chỗ này......"
Ngụy Nhĩ Đắc bị dáng vẻ ẩn nhẫn và quật cường của người trong ngực gãi tâm ngứa khó nhịn. Hắn giơ một cái tay khác bắt lấy chân Lục Dung Sân, trực tiếp nhấc lên, ấn về phía trước làm lộ vùиɠ ҡíи trong tầm mắt, cắm hai ngón tay vào hậu huyệt hồng nhạt.
"Ah......"
Lôi kéo thình lình xảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ vết thương chưa khép miệng của Lục Dung Sân, tư thế này cũng làm cậu không kịp đề phòng.
Cậu cố nhịn xuống tiếng kêu nhưng Ngụy Nhĩ Đắc có thể cảm thấy rõ ràng hậu huyệt bao bọc ngón tay chặt hơn.
"Thả lỏng ra, anh xem vết thương ở đây khôi phục thế nào rồi."
Lục Dung Sân giơ một tay bám vào canh tay Ngụy Nhĩ Đắc, một tay bất đắc dĩ bưng kín miệng mình. Cậu vừa cảnh giác vừa hoảng sợ, xuyên qua bóng đêm nhìn chăm chú người ngủ say trong l*иg giam mà không thể thả lỏng cơ bắp.
Ngụy Nhĩ Đắc bẻ ra hai cánh mông, cúi gần để cẩn thận kiểm tra lại lại như hơi thưởng thức:
"Khôi phục nhanh lắm, sắp khỏi rồi, thế thì đêm nay anh có thể sung sướиɠ một trận."
Dứt lời, hắn rút ngón tay khỏi hậu huyệt. Lục Dung Sân còn chưa kịp nói một câu "Đi ra ngoài", cả người đột nhiên bị bế bổng lên.
Hơn nữa là tư thế cho trẻ con xi tiểu, hắn từ sau lưng bẻ ra hai chân, gập chân cậu mà bế lên!
Đầu óc Lục Dung Sân trong chốc lát trống rỗng, tỉnh táo lại thì thân dưới đang lắc lư, không một mảnh vải che đậy, còn đối diện với l*иg sắt cách vách!
Cậu lập tức bóp chặt cánh tay Ngụy Nhĩ Đắc, nín thở cứng người, nhìn chằm chặp người ngủ say trong l*иg sắt đối diện, không dám cử động.
Ngụy Nhĩ Đắc nhấc chân đá cái bát lớn đặt dưới mông Lục Dung Sân, ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Bây giờ bài tiết đồ vật trong mông ra."
Lục Dung Sân không dám nói tiếng nào, chỉ càng dùng sức bóp cánh tay Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc không vội vã, đêm nay hắn đến sớm, thời gian còn dài, đủ để hắn chơi tận hứng.
Hắn cố ý muốn nhìn Lục Dung Sân quẫn bách, bắt cậu đối diện chiến hữu của mình bài tinh.
Một lúc sau, tiếng chất lỏng nhỏ giọt vẫn không vang lên, tiếng Lục Dung Sân nhẹ giọng cầu xin như tiếng gió nhẹ truyền đến:
"Đừng, đừng mà, Ngụy Nhĩ Đắc, chúng mình đi ra ngoài được không, anh muốn làm tôi thế nào cũng được, đừng làm ở đây..."
Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc cười khẽ bên tai cậu:
"Mèo nhỏ, em chưa hiểu à, em không có quyền thương lượng, anh chỉ cho em quyền lựa chọn thôi. Bây giờ, em có thể chọn ngoan ngoãn bài tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đêm qua, thế thì tí nữa bị anh đυ. sẽ thoải mái hơn hay là anh cứ thế hϊếp em luôn, nhưng bụng em nuốt nhiều thứ thế này tạo ra tiếng vang, nếu đánh thức chiến hữu ở cách vách thì không liên quan đến anh đâu nhé."
Lục Dung Sân biết Ngụy Nhĩ Đắc nói được làm được, bụng trướng cả ngày, đúng là đã nhịn đến cực hạn, nghĩ đến cây gậy lớn kinh người của Ngụy Nhĩ Đắc mà trực tiếp cắm vào, quấy loạn đồ vật bên trong, cậu thật là không chịu nổi.
Lục Dung Sân tuyệt vọng nhắm mắt nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu nghe theo.
Ngụy Nhĩ Đắc lại đợi trong chốc lát, cười nhạo:
"Đúng là cứng đầu."
Nói xong, xúc tu hắn lặng lẽ quấn lên bụng và mông của Lục Dung Sân, dùng lực vừa phải ấn bụng nhỏ, đồng thời phân hoá ra mấy cành xúc tu nhỏ vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa mát xa miệng huyệt.
Lục Dung Sân không nhịn được mà thống khổ rên khẽ.
Một đoạn xúc tu run rẩy thò ra khỏi mông.
Lục Dung Sân có cảm giác như đang bài tiết trước mặt mọi người, cậu nắm chặt tay Ngụy Nhĩ Đắc, âm thầm chống đối, xúc tu trơn trượt thò ra miệng huyệt một chút lại bị co rút hút trở về.
Ngụy Nhĩ Đắc thè lưỡi liếʍ vành tai Lục Dung Sân, sau đó khẽ cắn, khi xúc tu trần trụi thò ra, môi lưỡi lại liếʍ láp lưu luyến lỗ tai, triền miên cổ cùng sườn mặt Lục Dung Sân.
Làm sao Lục Dung Sân kiên trì tiếp được, như thế lặp lại vài lần, một tiếng nhẹ vang, xúc tu rơi xuống trong bát.
Ngay sau đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn bên trong cũng chảy ra theo.
Lục Dung Sân không muốn nghe thấy tiếng tí tách này, cậu cảm thấy thẹn đến cực điểm.
Ngụy Nhĩ Đắc cố tình giải thích tình hình thực tế:
"Bụng mèo nhỏ giỏi thật, chỗ này có nửa non bát, màu trắng đυ.c, còn mới mẻ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trùng tộc rất khó biến chất, em cúi đầu xem, có giống sữa dê không?"
Lục Dung Sân theo bản năng cúi đầu, nhìn thoáng qua, mông mình còn đang nhỏ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa, sền sệt, lôi kéo thành sợi.
Cậu chỉ liếc nhìn, lập tức chán ghét nhắm mắt.
Ngụy Nhĩ Đắc ước chừng bụng cậu không còn gì nữa, mới thả cậu xuống dưới, vừa vặn đặt đầu cậu cạnh miệng bát.
"Đói bụng thì ăn đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trùng tộc, giá trị hơn dịch dinh dưỡng nhiều."
Mắt thấy Lục Dung Sân bất động, Ngụy Nhĩ Đắc nâng cằm cậu, ép cậu nhìn về phía l*иg giam cách vách:
"Hay em muốn cùng anh làm cái khác?"
"Không, tao đều không nghĩ......"
Mỗi tấc cơ bắp trên người Lục Dung Sân đều kháng cự đến phát run.
Ngụy Nhĩ Đắc rất thích dáng vẻ này của cậu.
Xúc tu đột nhiên phát lực, quấn cổ tay kéo Lục Dung Sân đến gần l*иg sắt sát cách vách, buộc chặt cổ tay cậu vào thanh sắt.
"Nếu không đói bụng thì hoạt động trước, đút cho cái miệng phía dưới."
"Đừng, Ư!"
Lục Dung Sân đè thấp giọng đột nhiên cất cao, hậu huyệt đột nhiên bị chen vào, cảm giác căng trướng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi mắt cậu toàn sao xẹt qua, dù cậu lập tức cắn chặt miệng, cổ họng vẫn tràn ra một tiếng rêи ɾỉ mềm nhẹ.
"Thật đáng yêu, lại meo một cái cho anh nghe."
Ngụy Nhĩ Đắc nắn chặt vòng eo thon nhỏ của Lục Dung Sân, điều chỉnh góc độ, nhờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dịch nhầy bôi trơn từ thành ruột, tiếp tục đẩy mạnh.
Lục Dung Sân cắn chặt răng, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Ở phía trước cậu, khoảng cách không đến 1 mét, Đoạn Phi đang ngủ say. Cậu có thể thấy ngực Đoạn Phi phập phồng đều đều, thậm chí còn trở mình khi Ngụy Nhĩ Đắc cố ý đẩy cậu thật mạnh làm l*иg sắt rung lắc.
"Chậc, chặt quá, còn chặt hơn đêm đầu nữa."
Ngụy Nhĩ Đắc dùng sức véo một cái lên cái mông vểnh cao của Lục Dung Sân, mông mèo săn chắc co dãn, xúc cảm thật tốt.
"Mèo có khác, eo này, chậc."
Ngụy Nhĩ Đắc kéo eo Lục Dung Sân ra sau, côn ŧᏂịŧ đâm vào trong sâu hơn, sau vài cú chọc để thích ứng, dần tăng tốc, thành thạo tìm tuyến tiền liệt đã khai quật hôm qua, ra sức tiến công.
Bên tai nghe tiếng hít thở đè nén của thiếu tá dần dồn dập hơn, Ngụy Nhĩ Đắc ra sức đưa đẩy.
L*иg sắt theo sự va chạm mạnh mẽ của hắn mà lắc lư.
Đột nhiên, trên cánh tay hắn có một cái đuôi lông xù quấn lên.
"Đừng, đừng......"
Lục Dung Sân nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt màu vàng chảy xuống nước mắt, tiếng nói đè nén phả hơi lên cằm Ngụy Nhĩ Đắc:
"Làm tiếp thì Đoạn Phi tỉnh mất, xin anh đừng làm nữa, Ngụy Nhĩ Đắc, cho anh chơi cái đuôi, nghe anh hết, tha cho tôi đi...."
Lông xù màu đen bò lên cánh tay Ngụy Nhĩ Đắc như đang lấy lòng mà cọ cọ.
Ngụy Nhĩ Đắc nhướn mày.
Hắn đánh giá cao năng lực thừa nhận ở phương diện này của thiếu tá Lục cao ngạo, vẫn là từng bước tiến hành cho an toàn, nếu lập tức phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu, sợ là xảy ra chuyện mất.
Ngụy Nhĩ Đắc hít sâu một hơi, rút côn ŧᏂịŧ lớn khỏi hậu huyệt Lục Dung Sân, đồng thời cũng buông lỏng xúc tu đang buộc chặt đôi tay cậu.
Hắn lui về phía sau hai bước, tách ra chân, đứng vững:
"Nếu em đã ăn nói khép nép cầu xin anh, sao anh nỡ nhẫn tâm cự tuyệt chứ? Cho em một cơ hội, mèo nhỏ, lại đây, hôn anh, lấy lòng anh."
Lục Dung Sân sửng sốt, cậu không có quyền cự tuyệt.
Mím môi, Lục Dung Sân nhận mệnh đi đến trước mặt Lục Dung Sân.
Quân phục trùng tộc không hợp thân bị cởi ra một nửa, hờ hững treo ở đầu vai, dưới ánh trăng lộ ra dấu vết ân ái đêm qua.
Ngụy Nhĩ Đắc thấy cái kiểu nửa lộ nửa che này thì càng cứng hơn.
Lúc này, Lục Dung Sân rất có tự giác, đỉnh đầu có một đôi tai mèo lông xù run rẩy thò ra, cùng khí chất cậu có sự tương phản đáng yêu.
Lục Dung Sân nhắm hai mắt, Ngụy Nhĩ Đắc không nhìn thấy đôi mắt cậu, khuôn mặt tuấn mỹ của cậu cũng không có cảm xúc dư thừa nào.
Cậu bám lên vai Ngụy Nhĩ Đắc, chiều cao 1 mét 88 trong ngực trùng tộc cao lớn hai mét, cực kỳ giống một con mèo đáng yêu, muốn hôn môi vẫn chưa với tới.
Lục Dung Sân kiễng chân, môi chạm vào đôi môi lạnh lẽo của Ngụy Nhĩ Đắc, dừng giây lát, sau đó thử thè lưỡi mèo, đầu lưỡi mềm mại mang theo gai ngược vụng về kɧıêυ ҡɧí©ɧ môi răng hắn...
Sau đó, không cần mèo con vụng về này thăm dò, Ngụy Nhĩ Đắc đã không nhịn được, đảo khách thành chủ, bế cậu lên, đè ót cậu, hung hăng công thành đoạt đất.
Lục Dung Sân bị hôn đến nỗi không thở được, cậu ở trong mưa rền gió dữ học cách hít thở.
Ngụy Nhĩ Đắc bẻ ra hai chân cậu, gập hai cái chân dài quấn quanh eo mình, định từ chính diện cắm vào.
Nhưng Ngụy Nhĩ Đắc chợt cảm thấy có một cái đuôi lông xù mềm mại quấn lên côn ŧᏂịŧ lớn cương cứng của hắn, như là một con rắn nhỏ cuốn vòng xoắn lấy con mồi to lớn, sau đó từ từ chuyển động lên xuống.
Loại này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đột nhiên lại mới lạ, Ngụy Nhĩ Đắc nhẹ suyễn một tiếng, hứng thú tăng vọt, côn ŧᏂịŧ được đuôi mèo quấn quanh vuốt ve càng cứng hơn.
Hắn từ hôn sâu tách rời, lôi ra một sợi chỉ bạc, cúi đầu đánh giá Lục Dung Sân rũ mắt im lặng:
"Em cũng thật biết chơi, làm thế nào nghĩ ra được? Hay là trước kia cũng dùng đuôi chơi thế này?"
Lục Dung Sân không trả lời, tiếp tục ra sức sát dươиɠ ѵậŧ của Ngụy Nhĩ Đắc, cái đuôi tuốt từ trên xuống dưới, đuôi mèo màu đen dính đầy dịch nhờn.
Ngụy Nhĩ Đắc cúi đầu tiếp tục hôn cậu.
Cái đuôi vuốt ve có cảm giác vừa mới lạ vừa thoải mái, Ngụy Nhĩ Đắc biết đây là tâm tư nhỏ của Lục Dung Sân muốn giảm bớt tiếng vang, hắn cũng vui vẻ phối hợp.
Thiếu tá thông minh rất nhanh từ vụng về biến thuần thục, nhưng Lục Dung Sân cũng dần không còn sức lực.
Cậu tuốt thật lâu mà Ngụy Nhĩ Đắc không hề có dấu hiệu cao trào, chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ vẫn vừa nóng vừa cứng.
Cái đuôi di chuyển chậm lại. Ngụy Nhĩ Đắc nhanh chóng phát hiện:
"Mệt rồi?"
Hắn nắm đuôi Lục Dung Sân, dùng đuôi thiếu tá mèo đen tự sướиɠ cho mình một lượt, sau đó cầm đuôi trong tay.
"Mệt thì nghỉ đi, đến lượt anh."
Nói xong, hắn không đợi Lục Dung Sân đáp lại, ôm cậu trực tiếp cắm xuống tận cùng.
Hậu huyệt đã khai thác còn ướŧ áŧ, quanh côn ŧᏂịŧ lớn cũng tràn ra dịch nhờn khi thủ da^ʍ, chỉ căng chặt trong nháy mắt đâm sâu vào, sau thọc vào rút ra lại không có lực cản nữa.
"Yên tâm, anh đứng cᏂị©Ꮒ, tiếng vang nhỏ lắm, không làm tỉnh chiến hữu của em đâu."
Lục Dung Sân chui đầu vào đầu vai Ngụy Nhĩ Đắc, thở dốc, trong lúc căng thẳng, bị Ngụy Nhĩ Đắc đâm thọc thế mà dần sinh ra kɧoáı ©ảʍ.
Cậu không muốn đối mặt với dáng vẻ của mình lúc này, tay bám lên đầu vai Ngụy Nhĩ Đắc, dùng sức đến trắng bệch.
Ngụy Nhĩ Đắc buông cái đuôi.
Đuôi dài màu đen xinh đẹp sau mông Lục Dung Sân, theo hắn thọc vào rút ra mà lay động theo, trên đuôi còn dính chất lỏng sền sệt màu trắng, trông thật gợi cảm và dâʍ đãиɠ.
"Cái đuôi tận dụng hết khả năng đi."
Ngụy Nhĩ Đắc dùng cằm cọ gương mặt Lục Dung Sân:
"Mèo nhỏ, cái đuôi dùng tốt lắm, em cũng tự sướиɠ đi."
Tai mèo trên đỉnh đầu Lục Dung Sân cứng đờ giây lát.
"Anh biết em nghe hiểu, nhanh lên, không là anh đè lên thành l*иg đυ. đấy."
Uy hϊếp có hiệu quả, đuôi mèo màu đen nâng lên chui giữa bụng hai người, quấn lên dươиɠ ѵậŧ của Lục Dung Sân mà ngay cả cậu cũng không biết nó đã dựng thẳng từ lúc nào.
Thân thể cậu run nhẹ, không ngờ cái đuôi bao quanh côn ŧᏂịŧ mẫn cảm sẽ có cảm giác này.
Ngụy Nhĩ Đắc cố ý cúi đầu xem cậu dùng cái đuôi tự sướиɠ.
Lục Dung Sân không dám có lệ, cái đuôi dần dần quấn chặt, bao vây côn ŧᏂịŧ của chính mình, chuyển động theo tiết tấu thọc vào rút ra trong hậu huyệt của hắn.
"Mèo ngoan."
Trong l*иg sắt, tiếng cơ thể va chạm vang lên cực kỳ rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, Lục Dung Sân cảm thấy vừa xấu hổ vừa khủng hoảng.
Tối hôm qua, Ngụy Nhĩ Đắc trực tiếp đâm vào mông, hơn nữa đầu đêm quá đau, thật ra cậu cơ bản không cảm thấy sung sướиɠ khi làʍ t̠ìиɦ, dù bị cᏂị©Ꮒ đến cao trào bắn vài lần, cũng toàn cảm thấy đau đớn.
Nhưng đêm nay không giống, mông đã khai phá không còn đau như trước, côn ŧᏂịŧ lớn thọc vào rút ra đều cọ qua điểm mẫn cảm, trong khuất nhục, cậu lại có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường.
Trước sau đều bị công kích, đuôi mèo dùng sức xoắn chặt, cậu thở gấp bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên ngực bụng hai người.
Ngụy Nhĩ Đắc cười nhạo một tiếng, tăng nhanh tiết tấu.
Lục Dung Sân cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong mông bắt đầu phình to.
Dươиɠ ѵậŧ lại "khóa chặt" trong hậu huyệt căng đến tê dại, ngay sau đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vọt sâu vào trong đường ruột. Cậu bị nóng đến nỗi co rút bụng nhỏ, chân dài kẹp chặt eo Ngụy Nhĩ Đắc, muốn thoát đi nhưng bị " khóa chặt" rồi, phải bị động tiếp thu Ngụy Nhĩ Đắc rót tinh lần đầu trong đêm nay, kéo dài tận mười phút.
Ngụy Nhĩ Đắc sảng khoái bắn xong, cúi đầu thì thấy Lục Dung Sân vì không rên ra tiếng nên đã cắn miệng mình bật máu.
Hồi tưởng trong lúc làʍ t̠ìиɦ, dù hắn cố tình đâm chọc thế nào thì Lục Dung Sân cũng không kêu tiếng nào.
Vẫn thiếu chút nữa, hắn thích bé mèo đen bị cᏂị©Ꮒ phải kêu meo meo cơ.
Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân, định dời sang nơi khác rồi cᏂị©Ꮒ tiếp, làm bé mèo đen thoải mái kêu.
Ai ngờ vừa nghiêng đầu, trong bóng đêm, Ngụy Nhĩ Đắc bắt được một đôi mắt chưa kịp giả vờ ngủ.
Đôi mắt màu nâu của Đoạn Phi trong bóng đêm biến thành mắt thú, trong đôi mắt ấy có ngạc nhiên, hận ý và thương tiếc.
Ngụy Nhĩ Đắc hứng thú nhìn, năng lực nhìn đêm giúp hắn thấy quần người đó dựng lên một cái lều trại, nhướn mày, thổi cái huýt sáo.
Chậc, mặc quân phục chiến đấu bó sát người mà có phản ứng thì quá dễ bị phát hiện.
Nhưng Lục Dung Sân đang nằm trong ngực hắn, đưa lưng về phía Đoạn Phi, không hề biết chiến hữu của mình ở sau lưng đã tỉnh và nhìn nãy giờ, cậu nghe Ngụy Nhĩ Đắc thổi huýt sáo, hoảng loạn từ đầu vai hắn ngẩng đầu, dùng tay che miệng hắn lại.
Ngụy Nhĩ Đắc thu tầm mắt từ trên người Đoạn Phi, đầu lưỡi liếʍ láp kɧıêυ ҡɧí©ɧ lòng bàn tay Lục Dung Sân:
"Mèo nhỏ, em có biết mình đang làm gì không?"
Lục Dung Sân cứng đờ, động tác của cậu đúng là vượt giới hạn.
Để Ngụy Nhĩ Đắc không tức giận, đồng thời không muốn hắn tiếp tục nói chuyện, Lục Dung Sân giơ tay ôm lấy cổ và hôn môi Ngụy Nhĩ Đắc.
Lúc này, hôn kỹ của thiếu tá mèo đen có trình độ bay vọt, câu lấy đầu lưỡi Ngụy Nhĩ Đắc mà dây dưa.
Ngụy Nhĩ Đắc gợi lên khóe miệng, đè ót Lục Dung Sân, từ sườn bên mà cậu không thấy nhìn thẳng đôi mắt của Đoạn Phi, hơn nữa bày trò trước mặt Đoạn Phi, cố ý ôm Lục Dung Sân thọc vào rút ra vài cái, sau đó rút côn ŧᏂịŧ lớn khỏi hậu huyệt.
Chân Lục Dung Sân còn kẹp eo Ngụy Nhĩ Đắc, sau khi côn ŧᏂịŧ lớn rút ra, hậu huyệt cơ bản không thể khép kín.
Tin tưởng bằng năng lực nhìn đêm của Đoạn Phi có thể thấy rõ hậu huyệt non mềm sưng đỏ, run rẩy co rút như thế nào trong gió đêm.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ được rót vào sâu trong đường ruột, lúc này đã chảy đến miệng huyệt, không có ngăn cản, chảy xuống đất tí tách.
Ngụy Nhĩ Đắc đi lên phía trước hai bước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ hậu huyệt vừa vặn rơi lên cái bát lớn ở trên mặt đất.
Chú ý thấy Đoạn Phi siết chặt nắm tay, cổ họng Ngụy Nhĩ Đắc tràn ra tiếng cười nhẹ.
Hắn rời khỏi đôi môi Lục Dung Sân, hôn lên tai mèo lông xù, dùng âm lượng mà cách vách có thể nghe được, nói nhỏ:
"Em lại nghe lời một lần, anh lập tức ôm em ra ngoài."
Tai mèo gặp hơi thở nóng ấm thì run rẩy, Lục Dung Sân ngẩng đầu nhìn Ngụy Nhĩ Đắc:
"Anh muốn tôi làm cái gì?"
Ngụy Nhĩ Đắc đặt cậu lên mặt đất.
Vừa làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, với cả ngày không có ăn cơm, Lục Dung Sân đứng cũng không vững.
Nhưng lần này Ngụy Nhĩ Đắc không đỡ, tùy ý cậu mềm chân ngã ngồi trên mặt đất.
"Đơn giản lắm, anh thấy em không có sức lực."
Ngụy Nhĩ Đắc ôm vai Lục Dung Sân, lật người và ép cậu quỳ bò trên mặt đất, mặt hướng về phía Đoạn Phi trong l*иg sắt cách vách, mà trước mặt cậu, vừa hay là cái bát chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Nên ăn lót dạ lấy sức trước, rồi chúng ta đi."
Nghe Ngụy Nhĩ Đắc yêu cầu, mặt Đoạn Phi hiện ra cảm xúc còn căm ghét và kinh sợ hơn Lục Dung Sân nhưng khi Lục Dung Sân bị quay mặt lại đây thì y lập tức thu lại tất cả cảm xúc, nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lục Dung Sân đã trải qua đủ loại lăng nhục, không quá ngạc nhiên với yêu cầu của Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc cười nhạo:
"Không cần kéo dài lâu, kiên nhẫn của anh có hạn."
Bàn tay to của hắn vuốt ve từ vai lưng Lục Dung Sân đến vòng eo thon nhỏ, có cơ bắp săn chắc nhưng so với eo của người đàn ông vạm vỡ, eo mèo vừa nhỏ vừa mềm, khi xoa bóp đùa nghịch vô cùng trôi chảy.
Đặc biệt là giờ phút này, tư thế quỳ bò, phía sau còn rũ một cái đuôi mèo màu đen.
Ngụy Nhĩ Đắc làm sao nhịn được, hơi đè eo nhỏ của Lục Dung Sân xuống, điều chỉnh góc độ, côn ŧᏂịŧ lớn vừa nóng vừa cứng đặt trên kẽ mông, tìm đúng vị trí, lại cắm vào.
Lục Dung Sân thình lình bị xâm phạm, bị đẩy về phía trước, xuýt nữa úp mặt vào trong bát.
Tư thế cắm từ phía sau có thể đâm đến chỗ sâu nhất, Ngụy Nhĩ Đắc liên kết chặt chẽ với Lục Dung Sân, ghé vào tai cậu, tiếp tục nhỏ giọng nói:
"Nhanh ăn đi, khi nào ăn xong thì anh mang em đi."
Khi hắn nói xong, côn ŧᏂịŧ lớn nóng cứng chuyển động trong hậu huyệt, cảm giác căng đầy và sung sướиɠ kỳ dị chạy dọc xương sống.
Lục Dung Sân cuộn tròn ngón chân, nhìn chằm chằm chất lỏng trắng đυ.c trong bát.
Ngụy Nhĩ Đắc cᏂị©Ꮒ hắn với sức lực chưa bao giờ là nhỏ, lần này càng không khắc chế, trong lúc thọc vào rút ra, thân thể va chạm tạo ra tiếng "phạch phạch", vang lên không dứt bên tai, l*иg sắt cũng lắc mạnh theo.
Lục Dung Sân theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Phi nằm cách đây không xa, còn may, ở đối diện Đoạn Phi còn đang ngủ say.
Nhưng cậu luôn sợ giây tiếp theo Đoạn Phi sẽ tỉnh lại.
Không chỉ là Đoạn Phi mà còn là các chiến hữu khác ở xung quanh, bọn họ chỉ ăn thuốc ngủ mà thôi, quân nhân từng huấn luyện kháng thuốc nên với xíu thuốc này không làm khó được họ. Cậu phải làm con sâu này đi trước khi bọn họ tỉnh lại!
Lục Dung Sân nhắm chặt mắt, cúi đầu.
Sau khi đầu lưỡi chạm đến chất lỏng sền sền có mùi tanh trong bát, cậu xuýt nữa nôn ra.
Nuốt miếng đầu tiên rồi thì kế tiếp không còn khó khăn lắm.
Ngụy Nhĩ Đắc vừa dùng một tay bóp eo mèo của Lục Dung Sân mà cᏂị©Ꮒ từ phía sau, vừa nhìn cậu dúi đầu vào trong bát, bàn tay còn lại thưởng thức cái đuôi.
Mèo thật đúng là khác hẳn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bát thật ra không nhiều lắm, khoảng một hộp sữa.
Lục Dung Sân chịu đựng ghê tởm ăn xong, cái đuôi cuốn lấy tay Ngụy Nhĩ Đắc, quay đầu giục:
"Đi được rồi."
Ngụy Nhĩ Đắc nói là giữ lời, thọc vào rút ra vài cái, kìm nén du͙© vọиɠ, rút dươиɠ ѵậŧ khỏi thân thể Lục Dung Sân, bế cậu lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Một đường thuận lợi, Ngụy Nhĩ Đắc ôm Lục Dung Sân đến bể nước ngày hôm qua đi tắm.
Nơi này là nhà tắm của sĩ quan cấp cao.
Trùng tộc trời sinh thích gϊếŧ chóc, không chú ý hưởng thụ, cho dù là vạn trùng mới có một trùng tộc cao cấp, cũng dùng phòng tắm công cộng, chỉ tách biệt với trùng tộc cấp thấp mà thôi.
Hiện giờ, trên hành tinh này, trùng tộc cao cấp chỉ mấy con có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều không đến tắm rửa, trong bồn tắm to rộng chỉ có Ngụy Nhĩ Đắc và Lục Dung Sân.
Hắn ném Lục Dung Sân vào trong ao, mèo đen trời sinh ghét nước vũng vẫy tạo ra bọt sóng, tóc đen và lỗ tai lông xù bị ướt nhẹp cụp xuống đáng thương.
Cái áo khoác không hợp thân đã bị Ngụy Nhĩ Đắc ghét bỏ vướng víu mà vứt ở trên đường đi. Giờ phút này, thân mèo trần trụi rơi xuống nước mà ướt nhẹp, toàn thân trải rộng dấu vết gợi cảm, khiến khí huyết hắn dâng trào.
Lục Dung Sân bám vào bờ bể, vừa đứng vững. Ngụy Nhĩ Đắc đã theo sát đến gần, đè lên, bẻ ra mông trực tiếp thọc vào.
"A ưm!"
Không có ai khác, trong miệng Lục Dung Sân tràn ra tiếng kêu ngắn ngủi.
"Kêu, kêu ra."
Ngụy Nhĩ Đắc hưng phấn, tăng lực, dùng sức đưa đẩy.
Tiếng thân thể va chạm hòa quyện với tiếng quấy nước mãnh liệt vang lên không ngừng.
Lục Dung Sân nỗ lực chống đỡ trọng lượng trên người, bị va chạm đến hai mắt trắng dã, cậu theo bản năng muốn kìm nén rêи ɾỉ. Tay Ngụy Nhĩ Đắc đã thuần thục duỗi tới, ngón cái từ khóe miệng cạy ra hàm răng, chặn trong miệng, ngăn cản cậu khép miệng nhịn rên.
"Ư Ah... Ah a a ha a...."
Tiếng rêи ɾỉ rách nát tràn ra theo tiết tấu Ngụy Nhĩ Đắc thọc vào rút ra.
Tiếng kêu của cậu khiến Ngụy Nhĩ Đắc càng hưng phấn hơn.
Ngụy Nhĩ Đắc ôm chặt Lục Dung Sân, tăng nhanh tốc độ tiến công .
"A ha a ah a! Chậm... A... Chậm thôi... A ah a......"
Cái đuôi ướt nhẹp cuốn chặt tay Ngụy Nhĩ Đắc, Lục Dung Sân bị đâm sâu đến nỗi đầu óc mơ màng, cao trào xông thẳng đỉnh đầu còn kịch liệt hơn sóng nước quanh thân.
Cậu chưa bao giờ biết làʍ t̠ìиɦ có thể sướиɠ thế này.
Cậu bị cắm mông mà sướиɠ thế này.
Tất cả giống như cảnh trong mơ vô lý nhưng không dừng lại. Lục Dung Sân sa vào sóng lớn cao trào không thể tiếp tục suy nghĩ gì nữa. Lý trí mang đến sỉ nhục và căm ghét ngập trời đối lập với thân thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, như chém cậu thành hai nửa.
Hậu huyệt đột nhiên co rút, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn nóng bỏng, cậu kêu gào bắn ra.
Chất lỏng trắng đυ.c nổi trên mặt nước trong suốt, mặt và tai Lục Dung Sân đỏ bừng, há mồm thở dồn dập, đầu óc choáng váng không nghĩ được gì.
Ngụy Nhĩ Đắc thoáng chậm lại tiết tấu ở dưới thân, xoay người cậu thành tư thế nằm ngửa trên bờ bể tắm, nhắc cao một chân cậu cong lên tận đầu vai, cúi người đè xuống, đâm vào thật sâu.
" Á!~"
Lại là một góc độ mới, cắm đến tận cùng.
Lục Dung Sân bị đỉnh đến hai mắt trắng dã:
"Ngụy Nhĩ Đắc, nhẹ thôi! Chết mất... A a ah a!"
Ngụy Nhĩ Đắc tự nắm chắc trong lòng, cúi người đè lên hai đùi Lục Dung Sân, eo hông tiếp tục đâm sâu hơn.
"Yên tâm, không chết được, vừa ăn nhiều tinh hoa thế còn gì, bây giờ có sức sống lắm đúng không?"
"Tao nhổ a a ah... Ghê tởm a ah sâu ha a ah... Buồn nôn a a ah chậm thôi ưm ah a a..."
Lục Dung Sân mắng đứt quãng:
"Sâu chết a ah a, đừng a ha a, sâu quá a ah a......"
Sự thật đúng là cậu cảm thấy dạ dày ấm lên, một luồng năng lượng bắt đầu lan tỏa khắp người, còn tốt hơn dịch dinh dưỡng đỉnh cấp cậu từng ăn.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này!
Ngụy Nhĩ Đắc không thèm để ý Lục Dung Sân mạnh miệng, đẩy nhanh tiết tấu đâm chọc tuyến tiền liệt mẫn cảm nhất của Lục Dung Sân.
"A ah a không... dừng a ha ah......"
Lục Dung Sân đã bị cᏂị©Ꮒ không nói ra lời, không còn tinh lực dư thừa suy nghĩ điều gì khác, một vòng kɧoáı ©ảʍ mới trải rộng toàn thân, cao trào lêи đỉиɦ.
Nhưng với ngũ quan nhạy bén phi thường, trong tình trạng này vẫn không hoàn toàn lơ là cảnh giác, cậu luôn chú ý hoàn cảnh xung quanh nên trước tiên nghe được tiếng bước chân của ai đó đang đi vào nhà tắm.
"Ngụy Nhĩ Đắc, cậu đang làm gì đấy?"
Trùng cao cấp Ngải Sâm cầm khăn lông đứng ở trên bờ, nhìn nơi giao triền của Ngụy Nhĩ Đắc và Lục Dung Sân:
"Con muốn ăn luôn tù binh mèo này à? A, tôi nhớ ra rồi, hóa ra đây là kiểu ăn khác mà cậu nói, nhìn cũng được lắm!"
Trùng tộc có thiên tính tham lam, trong mắt Ngải Sâm nảy lên tàn bạo, gã nóng lòng muốn thử mà đi đến gần:
"Tôi cũng muốn ăn, Ngụy Nhĩ Đắc, chúng ta cùng ăn đi!"