(6) Ép khẩu giao, xúc tu cắm huyệt, xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thủ da^ʍ bắn lên mặt, nhốt về nhà giam, lấp kín hậu huyệt không cho tinh chảy ra
Lục Dung Sân xưa nay bận rộn, tự hạn chế, trước đêm nay, đối với tìиɧ ɖu͙© chỉ dừng ở mức nghe nhóm bạn cùng phòng bàn tán mấy chuyện bậy bạ.
Cậu nhìn côn ŧᏂịŧ Ngụy Nhĩ Đắc một hồi lâu, mới tỉnh ngộ: Con sâu này muốn mình liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho nó!
Dươиɠ ѵậŧ thô to đánh lên mặt, mùi tanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa lẫn mùi máu chui thẳng vào xoang mũi, trên côn ŧᏂịŧ còn có dịch nhầy xúc tu cay đắng kỳ quái.
Lục Dung Sân không nhịn được, đẩy ra Ngụy Nhĩ Đắc, nghiêng đầu nôn khan một trận.
Đáy mắt Ngụy Nhĩ Đắc gợi lên lạnh lẽo.
Lần thứ hai trong đêm nay, Lục Dung Sân đánh gãy hứng thú của hắn.
Ngụy Nhĩ Đắc túm tóc Lục Dung Sân, kéo mặt cậu đến gần hông hắn.
"Buông tay!"
Lục Dung Sân giãy giụa kháng cự nhưng chỉ cần hơi dùng lực, cái đuôi phía sau sẽ tự động lắc lư, nửa cái đuôi chôn sâu trong hậu huyệt cọ qua thành ruột và điểm mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu cực khoái liên tục.
Cậu bị Ngụy Nhĩ Đắc kéo tóc về, lần này Ngụy Nhĩ Đắc không cho cậu thời gian chuẩn bị, trực tiếp dùng ngón cái từ khóe miệng chui vào, cạy mở hàm răng, một cái tay khác ấn đầu cậu xuống.
"Ưm! Ưm!"
Côn ŧᏂịŧ tanh hôi xấu xí chui vào khoang miệng, tay con sâu như kìm sắt nắm chặt khớp hàm éo cậu mở miệng, hàm răng không thể khép kín.
Lục Dung Sân ghê tởm đến buồn nôn, vừa bị bắt ngậm côn ŧᏂịŧ lớn của Ngụy Nhĩ Đắc vừa nôn khan.
Cậu dùng đầu lưỡi để chống cự nhưng lưỡi mèo mềm mại, mặt trên còn có một tầng gai ngược, trong lúc chống đẩy quét qua côn ŧᏂịŧ lớn cứng rắn.
Ngụy Nhĩ Đắc thoải mái nhắm mắt lại, túm tóc Lục Dung Sân chuyển động lên xuống, khống chế cậu phun ra nuốt vào.
Nhưng dươиɠ ѵậŧ hắn thật sự quá lớn, Lục Dung Sân phải há miệng to hết cỡ, mới nuốt vào được, khi qυყ đầυ lớn đâm đến yết hầu, vẫn còn có một nửa côn ŧᏂịŧ ở bên ngoài.
Lục Dung Sân bị bắt phun ra nuốt vào, cơ bản không thở được, phút chốc đã bị nghẹn đến mức hô hấp khó khăn, đập tay đẩy đánh lên cánh tay và cơ bụng Ngụy Nhĩ Đắc như người chết đuối ra sức bơi lên bờ.
Ngụy Nhĩ Đắc đương nhiên thấy Lục Dung Sân khó chịu, đè đầu cậu lại làm vài lần đâm sâu vào tận yết hầu, khi cậu sắp hít thở không thông mới thong thả ung dung buông lỏng tay.
Đỉnh đầu được thả lỏng, Lục Dung Sân lập tức chống đầu gối Ngụy Nhĩ Đắc ngửa đầu, phun ra côn ŧᏂịŧ, há mồm hô hấp từng ngụm khí.
Ngụy Nhĩ Đắc thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của cậu, mắt mèo vàng rưng rưng nước mắt sinh lý, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Xem ra mấy lần trước hắn cᏂị©Ꮒ quá ôn nhu, lần đầu tiên cũng không thể cᏂị©Ꮒ con mèo đen này khóc ra.
Ngụy Nhĩ Đắc chờ Lục Dung Sân thở hổn hển trong giây lát, duỗi tay nâng cằm cậu, ngón cái lau chất lỏng trắng đυ.c trên khóe miệng cậu:
"Xùy, mới ăn một bữa cơm đã thành dạng này, còn muốn anh dạy em ăn thế nào à?"
Lục Dung Sân nghe mà xù lông, còn chưa hồi phục hơi thở đã đỏ mắt, mắng to:
"Sâu chết! Ăn mẹ mày! Tao liều mạng với mày!"
Ngón tay cậu bật ra móng vuốt, chưa kịp chạm vào Ngụy Nhĩ Đắc, hai cây xúc tu từ sau lưng hắn đã vươn ra, dễ dàng quấn tay Lục Dung Sân, treo cậu giữa không trung.
Ngụy Nhĩ Đắc giương mắt, thấy đỉnh đầu và mông Lục Dung Sân trống rỗng, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống:
"Anh đã dặn em rồi, không được thu đuôi."
Lục Dung Sân nhấc chân đá hướng mặt Ngụy Nhĩ Đắc:
"Mẹ kiếp, sao tao phải nghe mày!"
Lại có hai cây xúc tu quấn lên, trói chặt tay chân Lục Dung Sân, lôi kéo sang bốn phía.
Lục Dung Sân tức giận, ngực phập phồng, hướng về phía Ngụy Nhĩ Đắc mà chửi ầm lên:
"Mày, con sâu chết này! Tao phải thiến mày! Băm thây mày thành trăm mảnh! Mày tưởng tao sợ mày chắc? Mày có giỏi thì gϊếŧ tao đi!"
Một đêm này cậu chịu tra tấn còn khó chịu hơn thẩm vấn, khẩu giao vừa rồi càng ép phòng tuyến tâm lý của cậu sắp hỏng mất.
Lục Dung Sân bị xúc tu buộc chặt tay chân, treo giữa không trung, thậm chí quên cả co rút hậu huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy trong bụng theo bắp đùi chảy xuôi xuống dưới, cùng vết thương xanh tím tạo ra hình ảnh vô cùng da^ʍ mỹ.
Ngụy Nhĩ Đắc nhìn chằm chằm bắp đùi cậu trong chốc lát, đợi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng cậu chảy ra khoảng một nửa, điều khiển một cây xúc tu chui vào hậu huyệt cậu.
Lục Dung Sân đột nhiên im miệng, xúc tu của Ngụy Nhĩ Đắc tuy nhỏ hơn côn ŧᏂịŧ nhưng độ lớn vừa vặn với thành ruột, linh hoạt đâm rút trong hậu huyệt.
Xúc tu quấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sâu trong đường ruột, chuẩn xác đâm chọc tuyến tiền liệt là nơi mẫn cảm nhất.
Lục Dung Sân trong giây lát đã không mắng được nữa, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cậu cao trào.
Nhưng ngay lúc cậu sắp bắn tinh, có một cái xúc tu thật nhỏ quấn côn ŧᏂịŧ cậu, buộc chặt gốc rễ và đỉnh chóp. Cùng lúc đó, xúc tu trong hậu huyệt không ngừng thọc vào rút ra, đâm tuyến tiền liệt.
Lục Dung Sân sướиɠ đến nỗi bụng dưới run rẩy mà kɧoáı ©ảʍ sắp phun trào lại không có chỗ phát tiết.
Cậu muốn bắn, muốn phóng ra, nhưng những câu này cậu không nói nên lời. Trong vòng tra tấn mới, cậu ngửa đầu phát ra tiếng nức nở thống khổ:
"A ah ha a ưm a..."
Đầu óc Lục Dung Sân mơ màng, quên kìm nén tiếng kêu, âm thanh của cậu khiến trùng canh giữ chú ý.
"Ai đấy?!"
Nghe được tiếng nói của người xa lạ, Lục Dung Sân mới giật mình tỉnh lại.
Cậu theo bản năng nhìn Ngụy Nhĩ Đắc nhưng hắn càng nhanh hơn cậu một bước, quấn xúc tu bọc quanh thân thể cậu thành một cái kén chỉ lộ ra cái đầu.
Hai trùng tộc trung cấp canh gác nắm đèn chiếu sáng và vũ khí, cẩn thận đến gần bọn họ.
Khi ánh đèn chiếu lên mặt Ngụy Nhĩ Đắc, hai trùng tộc trung cấp hoảng sợ, vội vàng khom người hành lễ với hắn:
"Kính chào ngài Ngụy Nhĩ Đắc! Vô tình làm phiền, chúng tôi tưởng có kẻ xâm lấn, xin ngài tha thứ!"
Trong hệ thống phân cấp nghiêm ngặt của trùng tộc, hai trùng trung cấp ngửi được hơi thở của Ngụy Nhĩ Đắc là trùng tộc cao cấp, lập tức run bần bật.
Ngụy Nhĩ Đắc rõ ràng cảm giác được Lục Dung Sân ở bên trong kén xúc tu, căng chặt cả người khi có người ngoài xuất hiện.
Xúc tu trong hậu huyệt cậu vẫn không ngừng thọc rút, thậm chí Ngụy Nhĩ Đắc cố ý càng dùng sức đâm tuyến tiền liệt.
Nhưng lúc này, trước mặt hai trùng canh gác, Lục Dung Sân cắn chặt miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Hành vi này của cậu khiến Ngụy Nhĩ Đắc vô cùng thỏa mãn.
Ngụy Nhĩ Đắc không truy cứu hai trùng canh giữ đang khom lưng nhận lỗi, vẫy tay:
"Tôi bắt được một tù binh có ý định chạy trốn, đang trừng phạt, các cậu trở về cương vị đi."
Hai trùng canh gác đáp rõ, lui về sau, đi xa dần.
Trùng canh gác vừa rời đi, Ngụy Nhĩ Đắc lập tức cảm thấy cơ bắp Lục Dung buông lỏng. Cậu cúi đầu dựa vào xúc tu của hắn, không thể khống chế rêи ɾỉ vài tiếng.
Ngụy Nhĩ Đắc sẽ không buông tha cậu như thế, buông xúc tu quấn quanh thân thể cậu, buộc chặt hai tay và kéo cậu đến trước mặt mình.
"Nhớ kỹ, cãi lời mệnh lệnh của anh, tất nhiên phải chịu trừng phạt, hôm nay em vi phạm lần đầu, tha em một lần. Nếu còn tái phạm, anh nhất định sẽ kéo em ra tiền tuyến, trước mặt các chiến hữu của em, sai trùng cấp dưới của anh hϊếp em đến chết."
Hiếm thấy Lục Dung Sân lần này không chống cự, chỉ cố hết sức ngẩng đầu, nói với giọng khàn khàn:
"Đã biết, rút xúc tu ghê tởm này ra trước..."
Ngụy Nhĩ Đắc phát hiện Lục Dung Sân khác thường, cẩn thận đánh giá, phát hiện này khuôn mặt thiếu tá mèo đen kiêu ngạo đã ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng, mỗi lần xúc tu trong hậu huyệt thọc vào rút ra đều khiến cậu sung sướиɠ, giật nảy.
Ngụy Nhĩ Đắc nhướng mày, hỏi hệ thống:
【 Xúc tu của tôi có tác dụng khác nữa à? 】
Nấm nhỏ trả lời:
【 Ngài thật là quan sát tỉ mỉ, xúc tu của ngài trong trạng thái này tạo ra dịch nhầy có tác dụng kí©ɧ ɖụ©, trạng thái cắt rời tạo ra dịch nhầy có tác dụng chữa trị vết thương nhẹ. 】
Ngụy Nhĩ Đắc đánh giá Lục Dung Sân:
【 Xem ra cái tác dụng kí©ɧ ɖụ© này rất mạnh đấy. 】
Ngụy Nhĩ Đắc thả Lục Dung Sân từ không trung xuống. Chân vừa chạm xuống đất, cậu cơ bản không đứng thẳng được, đầu gối mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất.
Ở độ cao này, mặt Lục Dung Sân lại đối diện côn ŧᏂịŧ lớn dựng thẳng của Ngụy Nhĩ Đắc.
"Muốn bắn không?"
Lục Dung Sân quay đầu đi:
"Đừng mơ dùng cái này uy hϊếp tao liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho mày!"
"Xùy, kỹ thuật quá kém, ngậm anh cũng thấy khó chịu."
Ngụy Nhĩ Đắc dùng xúc tu kéo đầu Lục Dung Sân, bắt cậu đối mặt với mình:
"Muộn rồi, anh tự giải quyết, chờ anh bắn, đêm nay tạm tha cho em."
"Mày!"
Lục Dung Sân trợn mắt, há hốc mồm.
Trùng tộc biếи ŧɦái này thế mà thủ da^ʍ trước mặt cậu!
Nhìn cậu mà tự sướиɠ!
Ngụy Nhĩ Đắc nắm côn ŧᏂịŧ lớn, tuốt động lên xuống, cùng lúc đó, xúc tu chui vào hậu huyệt Lục Dung Sân cũng theo tiết tấu trên tay hắn cùng thọc vào rút ra.
Xúc tu tạo ra dịch nhầy kí©ɧ ɖụ© khiến Lục Dung Sân sắp cao trào nhưng mấy lần đều bị Ngụy Nhĩ Đắc đánh gẫy:
"Không cho bắn trước."
Lục Dung Sân khó chịu, không chịu được nói:
"Nhanh lên!"
"Gấp không chờ nổi?"
Ngụy Nhĩ Đắc tăng nhanh tiết tấu trên tay.
Sắp bắn tính, hắn cầm côn ŧᏂịŧ lớn ghé bên miệng Lục Dung Sân, ra lệnh:
"Há mồm ngậm lấy!"
Lục Dung Sân chán ghét mà ngửa đầu ra sau, Ngụy Nhĩ Đắc bẻ cằm bắt cậu hé miệng, qυყ đầυ lớn nhét mạnh vào.
Hắn dùng một tay khác giữ côn ŧᏂịŧ, mà Lục Dung Sân không ngừng kháng cự, côn ŧᏂịŧ lớn mới bắn một nửa đã bị cậu phun ra.
Dươиɠ ѵậŧ đang phun ra chất lỏng trắng đυ.c trượt khỏi miệng bắn lên mặt cậu, Ngụy Nhĩ Đắc ước chừng lần này bắn năm phút, ít hơn mấy lần trước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên lông mi, mũi và má Lục Dung Sân.
Ngụy Nhĩ Đắc trong lúc bắn cũng buông lỏng xúc tu buộc dươиɠ ѵậŧ Lục Dung Sân. Cậu rên nhẹ một tiếng, cao trào bị kìm nén hồi lâu, lập tức bắn ra.
Bắn xong, Lục Dung Sân ngã trên mặt đất, không còn kiềm chế của Ngụy Nhĩ Đắc, cậu nôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn trong miệng.
"Chậc, ngậm lâu như thế cũng không nuốt xuống, đây là dịch dinh dưỡng chất lượng đấy."
Lục Dung Sân trợn trắng mắt, vô lực nói:
"Cút, rút xúc tu ra."
Ngụy Nhĩ Đắc không làm khó cậu nữa, cắt đứt xúc tu trong hậu huyệt.
Xúc tu cắt rời cơ thể, dịch nhầy có tác dụng kí©ɧ ɖụ© biến thành chữa trị, vừa hay giúp cậu khép lại vết thương.
Còn bớt việc.
Ngụy Nhĩ Đắc bế Lục Dung Sân từ trên mặt đất lên, ôm cậu đến cạnh bể tắm, tắm rửa qua loa, lấy ra một ống dịch dinh dưỡng đút cho cậu.
Lục Dung Sân dựa vào l*иg ngực Ngụy Nhĩ Đắc, hé miệng hút dịch dinh dưỡng...
Tại miệng cậu trong lúc khẩu giao bị hỏng rồi, lúc rửa sạch toàn là vết thương, không thể há mồm to ăn uống.
Ngụy Nhĩ Đắc thật ra muốn dùng xúc tu chữa trị cho Lục Dung Sân nhưng thiếu tá mèo đen quật cường cắn chặt miệng, dỗ thế nào cũng không chịu cho xúc tu vào trong miệng.
Kệ, mấy ngày nay không khẩu giao là được.
Lục Dung Sân vừa hút dịch dinh dưỡng vừa lặng lẽ co rút mông, muốn bài tiết thứ bẩn thỉu trong hậu huyệt.
Cảm thấy xúc tu bị đẩy đến miệng huyệt thì Ngụy Nhĩ Đắc đột nhiên duỗi tay sờ mông cậu, ngón giữa chuẩn xác đẩy đoạn xúc tu trở về sâu trong đường ruột.
Lục Dung Sân cứng đờ, nghe Ngụy Nhĩ Đắc dùng giọng điệu tỉnh bơ, nói:
"Anh đưa em về."
Lục Dung Sân lạnh mặt, xem Ngụy Nhĩ Đắc rút tay khỏi mông mình như vừa tiện tay làm cái việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
"Mày cố ý."
"Anh chẳng lẽ lại sơ ý để quên một phần cơ thể mình trong mông em à? Đương nhiên là cố ý."
"Mày!"
"Ngoan nào."
Ngụy Nhĩ Đắc cởϊ áσ của mình bao bọc cơ thể Lục Dung Sân, vạt áo hắn dài tới giữa đùi Lục Dung Sân, cũng đủ che đậy thân thể.
Giúp Lục Dung Sân cài áo, Ngụy Nhĩ Đắc bế cậu lên, cúi đầu ghé sát bên tai cậu, trầm giọng nói:
"Mèo nhỏ, kẹp chặt vào, không được nhả xúc tu ra, ngày mai anh sẽ kiểm tra."
Lục Dung Sân không đáp, Ngụy Nhĩ Đắc khẽ cười một tiếng, mèo nhỏ giận dỗi.
Hắn ôm thiếu tá mèo đen hờn dỗi này trở về l*иg sắt.
Đã là đêm khuya, Lục Dung Sân căng chặt thần kinh, xác nhận Ngụy Nhĩ Đắc ôm cậu nhẹ nhàng, không làm bừng tỉnh các chiến hữu bị nhốt trong l*иg sắt khác, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Ngụy Nhĩ Đắc rời đi, cậu co người trong góc l*иg sắt, chả mấy chốc đã ngủ say.
Ngày hôm sau, đến giờ phát cơm trưa, Lục Dung Sân mới mơ màng tỉnh lại.
Ký ức đêm qua nháy mắt ùa về, quân phục trùng tộc không hợp thân cùng đầy người dấu vết xanh tím đều chứng minh sự tình đêm qua không phải ác mộng.
Đặc biệt là trong mông, cảm giác nóng rát đau đớn đỡ hơn tối hôm qua nhiều nhưng vẫn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ và xúc tu của con sâu đáng chết kia, hậu huyệt bị nhét đầy, căng trướng.
Chiến hữu ở cách vách nghe được động tĩnh Lục Dung Sân đã tỉnh, bám l*иg sắt nhìn qua.
"Anh Lục, anh không có việc gì thì tốt quá, hôm nay thấy anh vẫn nằm mãi, làm em sợ chết khϊếp, cứ tưởng anh bị đám sâu kia đánh chết mất."
Chiến hữu chỉ biết Lục Dung Sân chạy trốn khỏi l*иg giam mà không biết tối hôm qua cậu đã trải qua cái gì.
Lục Dung Sân vốn định nhanh lấy ra tinh dịnh và xúc tu ghê tởm trong mông nhưng đưa mắt thì thấy l*иg sắt trống không.
Cậu mà lấy thứ này ra, có thể giấu đi đâu?
Các chiến hữu sẽ thấy hết!
"Anh không sao."
Lục Dung Sân mở miệng, tối hôm qua kêu tàn nhẫn, lúc này tiếng nói hơi khàn.
Cậu nỗ lực kẹp chặt mông, sợ đồ vật bên trong chảy ra trước mặt chiến hữu, chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh cửa l*иg sắt, cầm dịch dinh dưỡng gác trên mặt đất.
Chiến hữu nhìn kỹ Lục Dung Sân.
Lục Dung Sân mặc áo của trùng tộc cao cấp, vết bẩn trên người được rửa sạch sẽ, khuôn mặt tuấn mỹ cùng dáng người đẹp chuẩn lập tức lộ ra. Trên người cậu, trừ vết thương cũ chưa lành thì có thêm vết thương mới ở cổ tay, cổ chân và đầu gối, nhìn không giống bị đánh.
"Anh Lục."
Lục Dung Sân quay đầu, môi cậu hơi sưng, khóe miệng cũng có vết thương nhưng lưng thẳng tắp, dáng vẻ thanh cao, lạnh nhạt:
"Có việc gì?"
Chiến hữu cứ ngỡ mình quay về trường học, đối mặt với thiếu tá Lục lạnh lùng nghiêm khắc, giây tiếp theo phải bị cậu phạt chạy mười vòng.
"À, không có gì, định nói với anh, hôm nay dịch dinh dưỡng thế mà không toàn nước, anh mau ăn đi, ha ha."
Bọn họ đang ở trại địch, có thể sống sót đã là may mắn, tự thân mình còn lo không xong. Cho dù hỏi ra Lục Dung Sân bị làm sao thì có thể giúp anh ấy cái gì?