Tổng Tài Daddy Bị Mẹ Bơ

Chương 180:

Editor: May

Điền Bảo Bảo lén lút theo đuôi ở phía sau anh, nhìn anh. Trong lòng mang theo một tia mừng thầm, dù cho chú Lâm lại thông minh hơn nữa, nhưng xuống bếp nấu cơm là chuyện quen tay hay việc, lần đầu tiên chỉ sợ xắt rau cũng là một vấn đề. Bé lén cầm camera, chuẩn bị quay chụp cảnh tượng Lâm Dật lần đầu tiên xuống bếp, mami thấy nhất định cũng sẽ có tâm tình tốt.

Nhưng qua mười phút, Điền Bảo Bảo liền có chút nhìn không được. Hình tượng to lớn của Lâm Dật ở trong lòng bé lập tức giảm đi không ít. “Chú Lâm……” Điền Bảo Bảo dựa vào trên cửa phòng bếp, làm thủ thế mời anh đi ra ngoài, trong sa sút mang theo chút khí phách, hoàn toàn không phù hợp khí chất bảy tuổi của bé.

“Bằng không, con muốn ăn cái gì, chú gọi điện thoại sai người đưa lại đây được không, rất mau.” Lâm Dật nhìn khoai tây bị mình cắt thảm đến không nỡ nhìn trên thớt gỗ, cũng phân không ra là khoai tây khối hay là khoai tây lát hay là sợi khoai tây. Một cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có thổi quét mỗi một tế bào của anh.

Phân công xã hội, phân công xã hội…… Lâm Dật chỉ có thể mượn từ này để thoáng tìm về chút an ủi.

“Không cần. Vẫn là để con đi.” Điền Bảo Bảo lẩm bẩm, sắc mặt nản lòng nói. Xem ra Hoàng Thượng daddy này là mệnh hưởng phúc, mami a, về sau ngày vất vả của người rất nhiều. Âm thầm thay Điền Kỳ Kỳ lau mồ hôi lạnh một phen, mở miệng lại tràn đầy tà ác, “Thật không biết là ai chiếu cố ai?”

Vẻ mặt xấu hổ kia của Lâm Dật, thiếu chút nữa liền trực tiếp xách Điền Bảo Bảo ra phòng bếp, “Đi, bữa tiệc lớn ở nhà hàng Đế Quốc, tùy tiện gọi!”

********** Lần đầu tiên đi Hongkong, lại là một mình, Điền Kỳ Kỳ thực không thích ứng, may mắn trong công ty chuẩn bị tốt hết thảy, cũng có người đón tiếp, Điền Kỳ Kỳ mới hơi tìm về một chút lòng tin. Bởi vì lần này thời gian đi công tác có hơi dài, tương đối mà nói tiến độ liền hơi chậm một chút. Cho nên cô có bó lớn thời gian tới quen thuộc thành phố thời thượng này.

Rất nhiều lần Dịch Thần muốn đi công ty đón cô đều chụp vô ích, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc. Mỗi khi đi chung cư của cô, luôn là không người đóng cửa. Cuối cùng chỉ đành gọi điện thoại hỏi rõ tình huống, mới biết được cô là đi Hongkong công tác.

“Em cũng thật là, đi công tác cũng không nói với anh một tiếng, hại anh lo lắng vô ích một hồi.” Dây cung trong lòng Dịch Thần cuối cùng hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra.

“Ngượng ngùng, anh Dịch Thần, lại làm anh lo lắng.” Quan tâm của Dịch Thần luôn làm Điền Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng áp lực. Biết tâm ý của anh, rồi lại không thể cho đáp lại tương đồng, lại không thể đi thương tổn, này thật sự là chuyện khiến người đau đầu.

“Một mình em ở Hongkong có quen không? Muốn anh……” Nghe được tự trách trong giọng nói của Điền Kỳ Kỳ, sắc mặt vốn dĩ trầm ngưng của Dịch Thần lập tức hòa hoãn xuống, anh là không đành lòng khiến cô khó xử.

“Không cần, em rất hảo. Một mình em có thể.” Điền Kỳ Kỳ lập tức cắt đứt lời anh, ngần ấy năm, cô vẫn luôn tiếp nhận thứ anh cho, cả đời cũng trả không hết, cô thật sự không thể lại mắc nợ gì với anh nữa.