Editor: May
Điền Kỳ Kỳ nhìn tư thế của anh, đều là một bộ dáng ưu nhã mị hoặc, giật giật khóe miệng, thượng đế quả nhiên là không công bằng. Trong công ty không phải đồn đãi từ trước đến nay cuộc sống về đêm của anh đều muôn màu muôn vẻ sao, vì sao cô cảm giác cuộc sống về đêm của anh là ở trong nhà của mình? Hơn nữa còn là cái loại đặc biệt nhạt nhẽo này. Gõ gõ đầu của mình, mới phát hiện là chính mình mới lấy nước khoáng từ tủ lạnh, ăn đau thở dốc vì kinh ngạc, lại lấy một chai nhiệt độ bình thường mới đi ra phòng bếp.
“Cảm ơn.” Lâm Dật ngược lại không khách khí, trực tiếp mở ra liền há miệng to uống lên mấy ngụm. Điền Kỳ Kỳ nhìn hầu kết gợi cảm của anh theo anh phun ra nuốt vào mà hoạt động, quả thực chính là một loại dụ hoặc khiến người không thể ngăn cản, lại có chút xem ngây ngốc. Thẳng đến con ngươi bỡn cợt của Lâm Dật đối diện cô, cô mới như bị người bắt ngay tại trận, không được tự nhiên dời tầm mắt đi.
Lâm Dật kéo môi mỏng một cái, lộ ra một độ cung sâu không lường được, bỗng nhiên liền lấn đến trước mặt cô, “Vì sao lại đổ mặt?” Giọng nói gợi cảm mà tà mị vang lên, lộ ra một cổ tà khí, tà khí đến bất cứ một người phụ nữ nào đều không thể kháng cự.
“Tôi…… Tôi không có……” Điền Kỳ Kỳ vô cùng quẫn bách, vừa phản bác biện giải thay chính mình, vừa dùng tay chống đỡ, ngăn cản anh thân cận. Con ngươi trong suốt như nước ánh sáng lập loè, như là ánh trăng mơ hồ không chừng giữa đêm mùa hè, lại tràn ngập một loại thịnh tình, cái loại thịnh tình này gọi là -- ái muội.
“Nói dối -- cũng không phải là một thói quen tốt, có phải em nên đi soi mặt của mình không?” Khuôn mặt hình dáng hoàn mỹ, đường cong rõ ràng kia của anh không ngừng phóng đại ở trước mắt cô, khoảng cách quá mức tiếp cận, gần đến cô có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của anh, thậm chí còn hơi thở của anh còn rơi đến trên mặt cô, gần đến anh có thể liếc mắt một cái liền nhìn đến lông tơ mềm nhẹ trên da thịt trắng nõn không tì vết của cô, dụ hoặc người đi cướp lấy hương thơm của cô……
Điền Kỳ Kỳ cắn cánh môi, hô hấp theo nhịp tim cũng trở nên không quy luật.
“Chú Lâm, con……” Theo tiếng "cạch” mở cửa, giọng nói nãi thanh nãi khí của Điền Bảo Bảo bỗng nhiên vang lên, làm Điền Kỳ Kỳ khẩn trương, muốn đẩy Lâm Dật ra, dưới chân lại không cẩn thận dẫm không một cái, hung hăng té ngã khỏi sô pha.
“Mami, người không sao chứ?” Điền Bảo Bảo ra khỏi phòng liền nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ thực không hình tượng ngã quỵ ở trên sô pha, mà Lâm Dật đứng một bộ dáng muốn đi kéo lại lỡ tay xấu hổ.
Nghe được con trai mình hỏi như vậy, Điền Kỳ Kỳ xấu hổ tới cực điểm, lại thiếu chút nữa bị con trai nhìn thẩy hình ảnh thiếu nhi không nên thấy. Vội vàng sửa sang lại cảm xúc một chút, ngồi dậy từ trên sô pha, ra vẻ một bộ dáng dường như không có việc gì.
Lâm Dật nhìn biểu tình của cô thay đổi trong nháy mắt, đến anh đều phải bị lừa rồi. Không có ý tốt nhìn cô một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Mới vừa rồi cô không phải là chờ mong phát sinh chuyện gì chứ?”