Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 11: Anh không báo cho em biết mà anh đang cầu xin em

Lâm Sơ Nguyệt đến nhà ba lần một tuần, cộng thêm việc cô rất tuân thủ quy tắc, không hề giảng đạo rập khuôn cho Chung Diễn nên hai người cứ thế sống chung hòa hợp bằng phương thức cực kỳ quái đản.

Hôm nay cô đang nhắm mắt trên sofa thì Chung Diễn trộm nhìn lại tưởng cô ngủ rồi. Ai ngờ vừa dòm qua thì cô chợt mở mắt khiến cậu hốt cả hền.

Tình cảnh xấu hổ khiến cậu muốn nổi đóa nhưng lại thẹn trong lòng. Lâm Sơ Nguyệt vẫn rất bình thường: “Muốn nói chuyện à?”

Chung Diễn quay ngoắt đầu sang bên cạnh: “Không muốn, ai muốn nói chuyện với chị chứ.”

Cô gật đầu: “Vậy chị đọc sách cho em nghe.”

“Không muốn nghe.”

“Nhưng chị muốn.”

Cô lôi cuốn sách bìa xanh nhạt ra khỏi túi rồi khép chân, nhẹ nhàng đặt sách lên đùi. Giọng cô dịu dàng trầm ấm, điềm đạm, vẫn là quyển All Things Bright And Beautiful lần trước.

“… Đấy là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi bởi tôi được nhìn thấy tuyệt vọng hóa thành hy vọng, được chứng kiến cái chết bỗng chuyển mình thành sự sống.”

Từng câu chữ giản dị mang ý nghĩa chữa lành bổ trợ với giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt để cho Chung Diễn nghe mà rút hết mấy lời cãi bướng về, trái tim cậu như một tảng đá bỗng được tan ra trong thinh lặng.

Cậu quay lưng để cô không thấy được vẻ mờ mịt của cậu lúc này nhưng cậu lại chẳng thấy giấu nổi những ngón tay đang cong lại của mình. Cậu chìm trong thanh âm nơi cô, cõi lòng hóa yên bình.

Sắc trời phai nhạt, ánh hoàng hôn phả lên mặt tường ở trong phòng như lòng đỏ trứng được đánh tan.

Dì giúp việc gõ cửa: “Đến giờ ăn cơm rồi.”

Chung Diễn như tỉnh mộng nhưng hẵng còn đắm mình trong khoảnh khắc vừa qua: “Ngụy Ngự Thành về rồi sao?”

“Thư ký gọi điện tới báo tối nay ngài Ngụy có xã giao.”

Cậu trở về vẻ nóng nảy thường ngày, hơn nữa cũng chỉ dám nghênh ngang khi không có ai ở nhà: “Lại còn xã giao, cậu cứ như vậy thì đến 40 tuổi vẫn còn côi cút.”

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, cô ngạc nhiên hỏi: “Cậu em sắp 40 rồi à?”

“Sắp rồi, còn năm năm nữa.”

Thế ra năm nay anh 35 tuổi. Cô thầm nghĩ trong đầu, ừm, hãy còn trẻ lắm.

Thứ bảy là ngày nghỉ, cô chơi lego với Lâm Dư Tinh rồi đếm lượng thuốc còn lại trong nhà, chuẩn bị cho tuần sau dẫn em đi tái khám ở bệnh viện. Chiều đến, nhờ cơn mưa mà trời cũng đã trong hơn. Lâm Dư Tinh ngó ra ngoài cửa sổ mấy lần, đáng thương hỏi chị: “Chị ơi hôm nay cũng ở nhà ạ?”

Lâm Sơ Nguyệt hiểu được mong muốn của cậu, cũng không đành lòng: “Đi thôi, dẫn em ra hiệu sách lựa vài quyển.”

Lâm Dư Tinh vô cùng hân hoan, lại cực kỳ tự giác mặc áo khoác lên người. Hôm nay cậu mặc bộ đồ bóng chày rất đẹp, trước khi đi, cô còn đội cho cậu chiếc mũ bóng chày, khen cậu một cách chân thành: “Đẹp trai.”

Vừa mới xuống tầng đã nghe thấy giọng Chung Diễn: “Có muốn tôi dẫn hai người đi không?”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn rõ người thì bất ngờ: “Sao em lại đến đây?”

Chung Diễn lấp lửng: “Đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

“Bọn chị ra hiệu sách, đi cùng không?”

Cậu đút hai tay vào túi, giả bộ: “Nếu chị xin tôi thì tôi đi.”

Cô cũng không nói trúng tim đen cậu mà gật đầu phối hợp theo: “Vinh hạnh cho tôi quá, mời đại thiếu gia đi cùng tôi nhé.”

Trong hiệu sách, Lâm Dư Tinh nhìn ngắm rất nghiêm túc. Chung Diễn liếc qua thì thôi được rồi, cậu ta toàn chọn sách mình chả hiểu gì. Lâm Dư Tinh vô cùng thành ý mà nói với cậu rằng: “Tôi thấy cậu sẽ thích giá sách bên kia hơn đấy.”

Cả một hàng truyện tranh.

Chung Diễn ra vẻ dữ tợn: “Nhạo báng tôi à?”

“Đừng có mà dữ với em chị.” Lâm Sơ Nguyệt vỗ vai cậu rồi nhét một cuốn sách vào tay cậu: “Em xem đi.”

Cậu nhìn rõ tên sách, ra là quyển All Things mà cô hay đọc. Cậu bĩu môi, trả lại sách cho cô: “Không đọc, lần sau nghe chị đọc.”

Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ đến một ngày mình có thể im lặng đợi trong hiệu sách cả một buổi chiều như này. Lâm Dư Tinh xem sách cơ học lượng tử, Lâm Sơ Nguyệt thì đỉnh hơn, lật cả quyển tâm lý học viết bằng tiếng anh. Chung Diễn ngồi ở góc tường, không muốn mình thành người lạ nên cũng cầm một cuốn lên đọc.

Khi Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy dáng vẻ chăm chú đọc sách của cậu thì khóe miệng cô hơi nhoẻn lên.

Hơn năm giờ chiều, cô dẫn hai đứa đi ăn tối. Cô liệt kê tỉ mỉ món gì ăn được, món gì nên ăn ít lại, Lâm Dư Tinh nghe lời chằm chặp. Chung Diễn lanh miệng hỏi: “Sao chú em phải sợ chị như vậy?”

Lâm Dư Tinh nở nụ cười ngây ngô, không đáp lời cậu.

“Em mới là đứa không nghe lời nhất đấy.” Lâm Sơ Nguyệt nói.

“Tôi không nghe lời chỗ nào?” Chung Diễn phản bác.

“Thế em ăn nhiều rau vào cho chị.”

Chung Diễn nhìn chằm chằm miếng rau cải được cô gắp vào bát mình mà ngẩn tò te: “Cái đm, chị coi tôi là trẻ con đấy à?”

“Ai bảo em không phải trẻ con?” Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày: “Trẻ em thì phải biết nghe lời.”

Ăn uống xong xuôi, đương chuẩn bị về nhà thì cô nhận được điện thoại của bác sĩ khám cho Lâm Dư Tinh, bác sĩ bảo cô đến chỗ mình một chuyến. Chung Diễn nghe được thì khua khua tay: “Chị bận thì để tôi đưa cậu ấy về.”

Cô tính qua rồi mới gật đầu: “Đi đường cẩn thận.” Nói rồi quay qua Lâm Dư Tinh: “Về nhà nhớ uống thuốc đấy.”

Đi từ đây về cũng chỉ mất hai mươi phút, không có gì phải lo cả. Người vừa đi, Chung Diễn đã đập tay vào vô lăng: “Sao chú phải sợ chị thế làm gì?”

Lâm Dư Tinh: “Chị thế cũng vì tốt cho tôi thôi.”

“Chị chú nhìn hiền như bụt mà tính như sư tử hà đông.”

“Không được nói chị tôi như vậy.” Lâm Dư Tinh nghiêng đầu cãi lại.

“Được.” Chung Diễn đảo mắt: “Chúng ta đi chỗ khác chơi.”

“Không đi.”

“Chơi vui mà.” Chung Diễn liếc cậu: “Chị cậu cũng phải mất hai tiếng mới xong việc. Tôi sẽ đưa cậu về trước chị để chị không phát hiện ra.”

Lâm Dư Tinh im lặng, quả là sự cám dỗ siêu to khổng lồ, phạm vi cậu được hoạt động rất nhỏ nhưng vào cái tuổi này, ham muốn được khám phá thế giới nó đã ăn sâu ở bản năng rồi.

“Đi một lúc thôi đấy.” Lâm Dư Tinh cẩn thận nói: “Một tiếng.”

Chung Diễn búng tay: “Được, ngồi chắc vào.”

Sau nửa tiếng lái từ đường con ra đường cái rồi lên cao tốc thì cuối cùng, Chung Diễn cũng dẫn người đến quán bar. Đây là quán bar mà nhà cậu thường đến nên cậu có rất nhiều người quen ở đây. Đến nhân viên phục vụ cũng ra chào: “Anh Tiểu Diễn tới đó à.”

Có người quen đi qua còn vỗ vai Chung Diễn rồi mới mỉm cười bước qua cậu. Tiếng trống mạnh bạo như búa bổ khiến Lâm Dư Tinh hoa cả mắt, bước chân hơi xiêu vẹo.

“Đây là em tôi.” Chung Diễn gặp ai cũng giới thiệu rồi thỉnh thoảng lại quay đầu dặn Lâm Dư Tinh: “Nhớ bám sát tôi.”

Hai người tìm chỗ ngồi, lúc này bar vẫn còn thưa khách, ban nhạc đang chỉnh âm thanh. Tuy nhạc không quá sôi động nhưng thế là quá đủ với Lâm Dư Tinh.

Mới lạ khiến người ta quên đi thời gian. Trời dần tối, khách càng ngày càng đông, bầu không khí càng lúc càng ngợp.

“Ly này trông giống nước hoa quả đúng không? Nhưng thật ra là rượu nồng độ cao, chú ngắm thôi đừng uống linh tinh nghe chưa?”

“Thấy người kia không? Hôm nay đến hát ở đây đấy, giọng cũng ổn.” Chung Diễn thuộc như cháo chảy: “Chú em có muốn nghe bài nào không, để tôi bảo cậu ta ra hát cho nghe.”

Thư thả không được bao lâu thì đã có một giọng nói vang lên đằng sau lưng…

“Ái chà, không phải anh Tiểu Diễn đây sao?” Người thốt ra câu này trông khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt gầy gò, khi cười lên thì vẻ gian xảo xẹt qua ánh mắt.

Sắc mặt Chung Diễn thoáng chốc đã trầm xuống. Biệt danh của kẻ này là anh Mao – một tên côn đồ ăn chơi lêu lổng. Hắn ỷ vào đại ca của mình nên lúc nào cũng càn quấy gây chuyện. Chung Diễn không hợp bát tự với hắn.

Anh Mao không thèm ra vẻ lạnh lùng mà cười híp mắt với Lâm Dư Tinh: “Hôm nay còn dẫn người hầu tới cơ à? Nào đến đây, rượu nay anh mời.”

Chung Diễn phát cáu, đập mạnh ly rượu xuống bàn: “Bố cùng lớp với mày đấy! Hôm nay bố đếch muốn thấy mày, biết điều thì phắn đi!”

Lâm Dư Tinh thấy phản ứng của Chung Diễn như vậy thì căng thẳng theo, sợ cậu xông lên đánh nhau.

Anh Mao cũng chả giận mà còn cười tươi rói: “Tao xong chuyện thì cút ngay.”

Chung Diễn giễu lại: “Mày thì có chuyện lìn gì!”

Anh Mao ngửa cổ lên cười nhạt một tiếng, giọng cũng bén hơn: “Cái quán này giờ thuộc về tao.”

Chung Diễn híp mắt, giọng run lên: “Mày có ý gì?”

“Cũng chẳng có ý gì cao xa.” Hắn với khuôn mặt xấu xí thô kệch, cậy thế mà hợm hĩnh: “Cởϊ qυầи áo ra, chỉ có ý kiểm tra theo thông lệ thôi.”



Ở đầu này, Lâm Sơ Nguyệt đi về từ chỗ bác sĩ thì nhận ra Lâm Dư Tinh vẫn chưa về nhà. Gọi điện thoại tới thì cả Chung Diễn lẫn em trai đều không nghe máy. Không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô ngẫm lại thời gian thì ba chị em đã tách nhau được hai tiếng rồi. Cô không hề do dự mà gọi thẳng cho Lý Tư Văn. Xe thể thao của Chung Diễn có gắn định vị, tra cái là ra ngay vị trí. Lý Tư Văn là người vô cùng cẩn thận trong công việc, anh tính toán được tầm quan trọng của sự việc nên lập tức báo cho Ngụy Ngự Thành biết.

Lâm Sơ Nguyệt ở gần nên chạy tới quán bar trước, cả một khu rộng lớn, ánh đèn mê ảo khiến người ta chẳng lần được phương hướng. Quay đi quay lại mười phút mà không tìm được gì, cũng chẳng biết mình đã đến cái khu xó xỉnh nào. Ở bên phải có một cánh cửa bị che mất một nửa, Lâm Sơ Nguyệt không thèm suy nghĩ, định đẩy cửa luôn thì…

“Chà, Chung Diễn giờ toi rồi.” Câu nói khiến động tác cô ngừng lại.

“Nhà nó có tiền, làm gì mà chả được, lần trước còn đánh anh Mao đến mức phải nhập viện, anh Mao chỉ ước cho nó chết quách đi.”

“Lúc Chung Diễn vào bar, đồ được để hết vào áo khoác của nó rồi. Bây giờ mà báo cảnh sát thì mày xem nó có chết không.” Người nói gian giảo, ra dấu hút thuốc với đồng bọn.

Lâm Sơ Nguyệt cau mày, sau khi phản ứng được thì cả một chậu nước lạnh bỗng ụp xuống đầu cô. Cô quay người lao ra ngoài, víu lấy một nhân viên phục vụ để hỏi, tới khi chạy về phòng thì bên trong đã loạn thành nồi cháo heo.

Phải đến khoảng mười người đang vây quanh Chung Diễn và Lâm Dư Tinh. Tóc Chung Diễn bù xù, mặt cậu biến sắc, không cam chịu. Cậu để Lâm Dư Tinh chặn ở đằng sau, tạo ra tư thế phòng ngự nhưng địch quá đông khiến cậu rơi vào tình thế bất lợi.

“Đéo phải của tao!” Chung Diễn giận điên lên, chỉ vào gã họ Mao mà nói: “Mày hại tao.”

Anh Mao ác ý: “Mày muốn bịp thì cũng phải có bằng chứng.”

Áo khoác của Chung Diễn bị vứt xuống nền đất, trên áo còn có một gói bột màu trắng.

Anh Mao ra vẻ: “Tao có khốn nạn thì cũng tuân thủ pháp luật. Anh Tiểu Diễn lại chơi lớn quá, trắng trợn mang cả đồ vào thế này.”

“Đ!t con mẹ mày thằng chó!” Chung Diễn điên tiết.

Ánh mắt anh Mao u ám: “Tao lục được đồ trong quần áo mày, theo quy định mà báo cảnh sát thôi.”

Não Chung Diễn ù đi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cậu. Kể cả cậu có ngỗ ngược đến mức nào thì cậu cũng không bao giờ động đến cái thứ hại người này. Cậu sực vỡ ra, nhớ đến lúc bước vào bar có gã phục vụ bám vào vai mình để chào hỏi. Cậu biết, từ đầu đến cuối chính là cạm bẫy cho cậu nhảy vào.

Gã Mao không cho cậu thời gian để phản ứng, điện thoại cậu cũng bị giữ cùng với áo khoác, màn hình cuộc gọi tới cảnh sát đã hiện lên – dẫu sao cũng khiến cậu phải chết.

Ngay lúc này, cửa phòng được đẩy ra, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt đứng ngoài cửa. Chung Diễn nheo mắt, ánh mắt cậu hiện rõ vẻ khẩn trương, cánh báo, ám hiệu cho cô dẫn Lâm Dư Tinh đi.

Tất cả sự chú ý của cô đổ dồn về phía Lâm Dư Tinh, cô đi đến nắm tay em trai, gương mặt như không có chuyện gì xảy ra, trách móc cậu: “Tìm em mãi đấy, nhanh lên nào, xe đang đợi ở ngoài.”

Anh Mao cảnh giác thì Lâm Sơ Nguyệt lại giở giọng quở trách: “Đã học kém rồi còn suốt ngày đàn đúm với con nhà giàu, về nhà xem bố mẹ dạy lại em thế nào!” – Nói rồi dắt Lâm Dư Tinh ra ngoài cửa luôn.

Anh Mao chỉ tập trung vào Chung Diễn nên để mặc cho hai người không liên quan rời sân, chẳng thèm quan tâm.

Người vừa đi, cửa đóng lại, chỉ còn Chung Diễn một mình ở đây, cậu cũng yên tâm hơn phần nào, người đã rời hết, may mà Lâm Dư Tinh không bị lôi vào chuyện này. Cậu hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tinh thần cho việc mất cả chì lẫn chài thì bỗng “Rầm!” một tiếng, cửa phòng đã bị đá văng. Lâm Sơ Nguyệt quay lại một mình, cất giọng lạnh tanh: “Xong chưa!”

Chung Diễn hét lên: “Quay lại làm gì! Chị đi cho tôi!”

Anh Mao cũng căng, ra lời cảnh cáo mang tính uy hϊếp: “Đcm đừng có mà chõ mõm vào việc người khác.”

Lâm Sơ Nguyệt chẳng khuyên bảo gì mà cứ ung dung đối mặt với hắn như vậy: “Chuyện chính cậu làm thì chắc cậu cũng tự hiểu.”

Mặt hắn lộ vẻ khinh khỉnh, đáp lại cô bằng một nụ cười giễu nhại. Cô thuật lại một cách thẳng thắn, từng từ từng chữ tuôn ra như kim đâm vào ngực người kia: “Chung Diễn đi vào bar, cậu để người quen đến khoác vai chào hỏi rồi lén nhét thuốc vào áo khoác nó, xong lại tự biên tự diễn thành người đi bắt kẻ gian cơ đấy. Làm chuyện ác lại còn muốn được thành người tốt? Tưởng không có trật tự đạo đức thật đấy à?”

Sắc mặt anh Mao chợt biến: “Giữ mồm cho sạch vào!”

Lâm Sơ Nguyệt cũng không mất thì giờ nữa, vào thẳng vấn đề: “Cậu không nghĩ vì sao tôi lại biết cặn kẽ như thế à?” Dứt lời, tay cô quơ quơ chiếc điện thoại: “Khốn sao tôi lại nghe được thuộc hạ của cậu nói chuyện bên ngoài, mà cũng tiếc quá, tôi đã ghi âm hết rồi.”

Bây giờ thì đến lượt Chung Diễn sững sờ. Lâm Sơ Nguyệt vô cùng tỉnh táo: “Một là thả người, hai là để cảnh sát đến đây phân xử, tự cậu chọn đi.”

Cả lũ xung quanh trố mắt nhìn nhau, vẻ chột dạ hiện hết trên mặt. Bầu không khí trở nên kỳ lạ vì sự im ắng lạ thường, ánh mắt cay độc của anh Mao chĩa sang Lâm Sơ Nguyệt, bỗng chốc hắn lại bật cười, bật ra câu: “Cô cũng gan đấy.”

Chung Diễn phản ứng cực nhanh, trước khi hắn đi đường quyền thì cậu đã giữ lấy Lâm Sơ Nguyệt chạy bạt mạng: “Chạy!”

Tiếng nhạc chát chúa dội vào tai, phía trước là ánh đèn lóa mắt, phía sau là tiếng người đuổi theo ầm ĩ. Bọn chúng đông người, càng đuổi càng sát hơn. Chung Diễn đẩy cô lên trước, cầm một cái ghế ngay cạnh để đánh nhau với lũ đằng sau.

Lâm Sơ Nguyệt lôi điện thoại ra ấn số nhưng lại bị một kẻ đá vào. Mu bàn tay cô tệ dại, đau đến mức cô phải toát mồ hôi.

“Đcm!” Chung Diễn đấm thẳng vào mặt đối phương, đứng chắn trước người cô.

Anh Mao mù quáng, hận thù bốc lên ngùn ngụt. Hắn đập vỡ chai rượu, cầm mảnh thủy tinh xông đến chỗ Chung Diễn. Song vừa giơ tay lên đã bị một lực từ phía sau đạp mạnh vào người, mảnh thủy tinh văng ra xa rồi hắn gào lên thống thiết.

Người động thủ mặc bộ quần áo màu đen, dáng người rắn rỏi, hành động tàn nhẫn mà nhanh gọn chính xác, phút chốc đã giải vây được cho cậu.

Chung Diễn thở hổn hển, thấy rõ người đó là ai thì mừng như bắt được vàng: “Anh Tiểu Cường!”

Cảnh tượng hỗn loạn đã được tạm dẹp, trở lại vẻ bình yên ban đầu. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu thì thấy Ngụy Ngự Thành đang chắp tay đứng ở cuối hành lang chói mắt kia.

Anh mặc sơ mi trắng, chiếc khuy măng sét kia nói lên rằng anh vừa phải rời buổi họp để đi đến đây. Khung cảnh tăm tối càng tôn lên làn da trắng ngần của anh, tạo thành hai sắc thái vô cùng tương phản. Mới đầu còn rõ vẻ dịu dàng đằm thắm mà giờ phản chiếu lên gương mặt anh lại hóa thành một ngọn lửa rực cháy.

Anh không nói gì mà chỉ ra dấu với Lý Tư Văn rồi xoay người rời đi. Lý Cường là vệ sĩ đi theo anh suốt mười năm, là lính đã xuất ngũ nên rất nhuần nhuyễn trong việc xử lý mấy việc như này. Chung Diễn run như cầy sấy, nếu lúc nãy không phải ảo giác thì ánh mắt Ngụy Ngự Thành khi ấy không hề nhìn về phía cậu mà chỉ chằm chằm vào Lâm Sơ Nguyệt.

Lâm Sơ Nguyệt chạy nhanh ra ngoài quán bar, nhìn quanh không thấy người đâu, vẻ bình tĩnh vừa rồi đã bay hơi, giờ chỉ còn lo âu đong đầy trong đôi mắt.

“Chị…” Mãi mới có tiếng gọi yếu ớt vang lên ở phía bên phải, Lâm Dư Tinh bước xuống một chiếc xe đen, sắc mặt cậu trắng bệch, môi cũng tái hẳn đi. Cô vội chạy đến đỡ cậu: “Em uống thuốc chưa? Mau ngồi xuống đi.”

Lâm Dư Tinh sợ hãi, cơ thể cũng mất sức nhưng cậu không muốn chị lo lắng: “Chị, em không sao đâu, thật đấy.”

Chung Diễn đứng gần đó cúi đầu đi tới, vết thương chằng chịt trên mặt cậu càng lộ ra vẻ đầu gấu nhưng giọng cậu lại nhát cáy: “Chuyện này, cô Lâm, em xin lỗi nhiều.”

Lâm Dư Tinh cũng cúi đầu, vì đã gây ra chuyện nên không dám nói gì.

Sự lặng im bao trùm cả một thời gian dài.

Lâm Sơ Nguyệt chợt đứng dậy, cô không nhìn Chung Diễn mà đi thẳng đến chỗ Ngụy Ngự Thành. Chỉ cách có mấy mét nhưng dáng đi của người phụ nữ lại vô cùng khí thế. Ngụy Ngự Thành vẫn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt anh không rời cô nửa bước.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô chẳng hề thay đổi: “Anh Ngụy, từ giờ trở đi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm tham vấn tâm lý cho Chung Diễn nữa!”

Chung Diễn cục lên: “Em đã nói xin lỗi, xin lỗi rồi còn không được à!”

“Câm mồm!” Cô quay đầu: “Cậu có người chiều nên coi trời bằng vung thì đó là chuyện của cậu. Nhưng cũng xin cậu học cách tôn trọng người khác đi.” Cô nghĩ mà hãi hùng, mắt cô đỏ lên, nức nở: “Tôi đã nói với cậu em trai tôi mắc bệnh tim.”

“Không phải vậy, em, em.” Chung Diễn không thể thốt lên bất cứ điều gì, chỉ đành lặp lại ba chữ: “Em xin lỗi.”

Bầu không khí ngập trong căng thẳng. Ngụy Ngự Thành vẫn nhìn cô, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô nhưng rồi lại trầm xuống.

“Cô Lâm.” Anh cất lời.

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên, thái độ quả quyết không hề khoan dung: “Tôi không hề xin anh mà tôi đang báo cho anh biết.”

Gió đêm chợt luồn qua khe hở ở các khu nhà, nhẹ nhàng áp lên mặt người như đang uyển chuyển thăm dò. Khuôn mặt Ngụy Ngự Thành cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, trang phục công sở trên người anh sang trọng và gọn gàng không hề hợp với không khí nên thơ này, nhưng anh đã đứng ở đây rồi, dẫu cho khung cảnh có như thế nào thì anh vẫn không thể bị biến thành tấm nền được.

Nếu anh đã muốn hững hờ thì gió trăng ở thế gian sẽ tan thành khói bụi, chẳng thể lay động được nữa.

Nếu anh đã muốn níu giữ một người thì dầu sôi lửa bỏng cũng hóa thành con suối dịu êm.

Anh không chú trọng đến câu nói của cô, hay nói rõ hơn thì cả chặng này, anh chẳng hề quan tâm tới bất cứ thứ gì. Trái tim anh chỉ để ý những điều nhỏ nhặt nhất, anh nhìn xuống mu bàn tay cô, trầm giọng hỏi: “Em có đau không?”

Lân Sơ Nguyệt ngẩn người. Yếu đuối trong cô bỗng được một bàn tay vô hình bảo bọc, ngũ quan lẫn lục phủ ngũ tạng như được thả lỏng, bao mạnh mẽ dựng lên bỗng sụp đổ trong nháy mắt.

Em có đau không?

Em có sợ không?

Ánh mắt cô dần tan ra, đau thì có đau mà nghĩ lại thì vẫn sợ.

Ngụy Ngự Thành: “Xử lý vết thương trước, không được để đau mãi như vậy.”

Lý trí cô chợt trôi về, cô vừa định cãi lại anh.

“Lâm Sơ Nguyệt, anh không hề báo cho em biết.” Giọng anh lại càng trầm hơn, lặp lại y như đúc những gì cô vừa nói, không thiếu chữ nào.

Anh không nói hết cả câu mà chỉ dừng ở đó. Trong ánh mắt chân thành của anh ấy, cô thấy được nửa câu còn lại mà anh chẳng hề thốt ra:

Anh không hề báo cho em biết.

Mà anh đang cầu xin em.

Hết chương 11.