Triệu Hạc đến gần, người xung quanh cũng theo đó mà nịnh nọt tâng bốc: "Triệu Hạc đại sư dù tuổi tác lớn, nhưng lại tạo ra đan phương siêu phẩm này. Thành tựu này, chỉ có đại tông sư mới có thể so sánh với Triệu Hạc đại sư!"
"Trong mười nước, có không nhiều đại tông sư. Ta thấy Triệu Hạc đại sư chính là đại tông sư của Thiên Tung quốc ta!" Triệu Hạc nghe thấy, mặt cười như hoa.
Đại tông sư! Đó là vinh dự mà luyện dược sư cũng phải kính ngưỡng.
Lại nghe thấy một người cảm thán: "Nếu có thể làm đệ tử của Triệu Hạc đại sư, là phúc ba đời, nằm mơ cũng cười tỉnh!"
Triệu Hạc càng thêm đắc ý. Ông ta thu lại khuôn mặt tươi cười, làm tư thái cao ngạo, đi lên bục chính giữa, Triệu Hạc kiêu ngạo lướt ánh mắt qua tất cả mọi người.
Nhìn nhìn, những quý nhân ở Hoàng thành này, hiện tại đều đang đuổi theo ông ta, muốn cầu xin ông ta đan dược. Trong lòng Triệu Hạc không ngừng phình to, nhưng ông ta cũng biết mình dựa vào noãn tâm ích khí hoàn trộm được mới có được địa vị như bây giờ.
Vân Kiều của Vân gia biết phương thuốc của ông ta là trộm mà có, cho nên ông ta tuyệt đối không thể đến Vân gia, nhưng thái tử không biết.
Vì vậy mà Triệu Hạc dự định sau khi được phong làm dược sư, sẽ lập tức gia nhập dưới trướng thái tử Phượng Thiên Khải!
"Cửu tiểu thư có biết không? Ta nghe nói với thành tựu của Triệu Hạc đại sư, lần này ông ta được Đan Các trưởng lão tự mình chủ trì phong thưởng. Vinh dự này, chưa từng có ở Thiên Tung quốc chúng ta."
Thập Tiểu Ly nhìn Thập Cửu: "Cửu tiểu thư, cô thật sự khẳng định ông ta là kẻ lừa đảo sao?"
"Muốn tin hay không."
"Ta tin." Thập Tiểu Ly vội gật đầu. Mặc dù Thập Cửu lạnh nhạt không giải thích nhưng nàng lại cảm thấy rất ngầu!
Quay đầu nhìn dáng vẻ của lão già Triệu Hạc, . Thập Tiểu Ly lại nhìn Thập Cửu, ánh mắt kiên định. Cửu tiểu thư của nàng xinh đẹp như vậy, nhất định là nàng nói thật!
Nghiêng đầu nhìn bộ dạng của lão già Triệu Hạc, ăn mặc quý khí hoa gấm nhưng bên trong lại quê mùa.
Tiểu Ngũ: Xem rõ rồi, lại thêm một người nhan không! Còn muốn dính lấy chủ nhân của nó.
Lúc này, Đan Các trưởng lão lên đài, ông ta nhìn Triệu Hạc gật gật đầu, thần sắc có thể nói là ôn hòa. Mọi người kinh hô: "Đây là trưởng lão tôn quý nhất của Đan các, được ghi lại trong sử sách Đan tông, có thể được trưởng lão Đan các tự mình xuất hiện, đây là vinh dự to lớn!"
"Triệu Hạc, bản cung nhất định phải có được!" Ánh mắt Phượng Thiên Khải sáng rực.
Bạch y như sen, trắng khiết vô ngần, thanh cao như thần nữ, tư thái ưu nhã, Thập Như Tuyết đứng phía sau Phượng Thiên Khải, môi đỏ khẽ mở: "Điện hạ nhất định sẽ được như ý. Vân Trọng Cẩm đó, căn bản không phải đối thủ của điện hạ."
"Tuyết Nhi, hôm nay làm phiền nàng đi cùng bản cung. Đợi thu được Triệu Hạc, bản cung nhất định ra lệnh cho hắn luyện chế đan dược dưỡng nhan cho nàng, giữ gìn mãi mãi thiên tư quốc sắc của nàng."
"Điện hạ." Thập Như Tuyết cười nhẹ, ngón tay khẽ đâm vào mu bàn tay Phượng Thiên Khải, nhất thời làm tâm của Phượng Thiên Khải rung động.
Thần nữ như hoa sen trắng, đệ nhất mỹ nữ Thiên Tung quốc mới xứng làm thái tử phi của hắn!
Phế vật đó của nhà họ Thập, xách giày cho Tuyết nhi của hắn cũng không xứng, còn dám mơ tưởng tới hắn?
Đáy lòng Phượng Thiên Khải hừ lạnh. Hắn nắm chặt tay Thập Như Tuyết, ánh mắt nhu tình tràn đây thương tiếc. Phượng Thiên Khải mở miệng: "Tuyết nhi, nàng yên tâm, bản cung biết rồi. Đợi nương nàng bắt được Thập Cửu, bản cung lập tức đi từ hôn."
"Điện hạ nên làm như vậy, Thập Cửu không xứng với điện hạ." Lời của Thập Như Tuyết làm Phượng Thiên Khải càng cảm động.
Không bao nhiêu người biết hôn ước của hắn và Thập Cửu. Hắn cũng không muốn mọi người biết, hắn đường đường là thái tử mà lại có hôn ước với một phế vật. Phượng Thiên Khải bất mãn, hoàng gia gia thật sự là hồ đồ, sao lại định hôn sự này cho hắn, còn không cho phép thay đổi.
Bây giờ thanh danh Thập Cửu hủy rồi, hạ tiện phóng đãng. Hắn từ hôn cũng vì bảo vệ danh dự hoàng tộc!
Sau đó, hắn sẽ lấy Thập Như Tuyết làm thái tử phi!
Lúc Phượng Thiên Khải và Thập Như Tuyết tình qua ý lại, nghi lễ phong thưởng phía dưới đã xảy ra vấn đề lớn. Nghe thấy động tĩnh, Phượng Thiên Khải và Thập Như Tuyết cúi đầu nhìn. Chỉ thấy Vân Trọng Cảm đi lên đài cao, khinh thường nhìn Triệu Hạc: "Một tên lừa đảo, cũng có thể nhận phong thưởng, trở thành luyện dược sư?"
Bùm!
Đan các nổ tung. Tất cả mọi người nhìn Vân Trọng Cẩm sững sờ.
Thiếu chủ Vân gia, lại nói Triệu Hạc đại sư là kẻ lừa đảo! Đây là chuyện gì?
Nếu đổi thành người khác, sớm đã bị mọi người đánh ra ngoài. Triệu Hạc đại sư được Đan các công khai thừa nhận, sao có thể là kẻ lừa đảo? Nhưng người nói lời này là thiếu chủ Vân gia, mọi người chần chờ.
Triệu Hạc vừa nhìn, lập tức trừng mắt: "Thiếu chủ Vân gia, ngươi sao có thể ngậm máu phun người!"
"Là ta ngậm máu phun người, hay trong lòng ngươi sợ hãi?" Vân Trọng Cẩm đứng đó, quân tử ôn nhuận như gió. Đôi mắt chàng bình tĩnh, nhàn nhạt, lại giống như có thể nhìn thấu vỏ bọc giả tạo của Triệu Hạc, làm Triệu Hạc bản năng lo sợ.
Ông ta thấy bộ dạng chấn kinh của mọi người xung quanh, tim đập như trống.
Vân Trọng Cẩm căn bản không có chứng cứ!
Cho dù nha đầu lấy ra đan phương noãn tâm ích khí hoàn có mặt ở đây, ông ta cũng có thể cắn chặt đó là của ông ta! Ai sẽ tin một nha đầu?
Nghĩ tới đây, Triệu Hạc lại đầy tự tin. Ông ta trợn mắt tức giận: "Vân thiếu chủ, đây là phương thuốc mà Triệu Hạc ta nghiên cứu cả đời mới có được. Đời này của ta cẩn thận, không mong cao cao tại thượng như Vân thiếu chủ cậu, biết mình là phàm phu tục tử. Cậu sao có thể hoải nghi tâm huyết cả đời của ta!"
Lời của Triệu Hạc, nói đến mức mọi người trong Đan các đều cảm động. Ánh mắt tức giận nhìn về phía Vân Trọng Cẩm.
Thập Cửu khoanh tay trước ngực, Triệu Hạc này mồm miệng sắc bén. Nàng vốn muốn đi ra, nhưng không nghĩ tới thiếu chủ Vân gia đã ra trước. Chàng ta sao phải làm vậy?
Trong trí nhớ của Thập Cửu đột nhiên hiện lên một người, Vân Kiều.
Nhị công tử Vân gia thân thể ốm yếu nhiều bệnh tật. Vân Trọng Cẩm, là anh trai của chàng ta.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay truyền tới. Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Phượng Thiên Khải đứng dựa vào lan can. Cao ngạo từ trên cao nhìn xuống Vân Trọng Cẩm. Thập Như Tuyết đứng bên cạnh hắn ta, như đôi kim đồng ngọc nữ, làm người ta hâm mộ.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Thập Cửu, sát ý tăng lên.
Sự thảm hại của nguyên chủ, hai người nay có công rất lớn!
Phượng Thiên Khải nhận đủ sự chú ý của mọi người mới mở miệng: "Vân Trọng Cẩm, ngươi muốn giành Triệu Hạc đại sư với bản cung, cũng không cần dùng độc kế tổn hại danh dự của người khác đi?"
"Không sai. Vân Trọng Cẩm, ta không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy." Thập Như Tuyết cũng mở miệng.
Mọi người vừa nghe, lập tức từng trận kinh hô.
Thì ra, là thiếu chủ Vân gia và thái tử tranh đoạt Triệu Hạc, tranh không lại nên ra độc kế. Hại thanh danh người khác, thế này cũng quá quá đáng rồi!
Triệu Hạc sao có thể bỏ qua cơ hội này. Ông ta chớp lấy thời cơ, lấy tức giả bộ kinh ngạc, bộ dạng đau lòng muốn chết: "Vân thiếu chủ, sao cậu có thể làm vậy? Triệu Hạc ta là bách tính của Thiên Tung quốc. Có nước mới có nhà, báo đáp quốc gia là mong ước cả đời của ta."
"Cho dù Vân thiếu chủ nhiều lần mời, đưa ra thù lao thế nào đi nữa, cũng tha thứ ta không thể đồng ý! Cậu hủy hoại thanh danh của ta, Triệu Hạc thấp cổ bé họng, chỉ có thể chịu đựng. Ai!"
Mẹ kiếp!
Tiểu Ngũ sững sờ. Cái này chính là người không muốn mặt vô địch thiên hạ! Triệu Hạc căn bản không phải là người!
Tiểu Ngũ ngẩng đầu, nhìn Thập Cửu: "Meo! Chủ người, người muốn làm thế nào?"
Thập Cửu không trả lời. Nàng nhìn về trung tâm, Vân Trọng Cẩm nhất thời bị Triệu Hạc kéo vào nghị luận, bị mọi người chỉ trích. Phượng Thiên Khải và Thập Như Tuyết thêm mắm thêm muối, làʍ t̠ìиɦ huống của Vân Trọng Cẩm càng tệ hơn.
Quân Trọng Cẩm nhíu mày, giống như cũng không nghĩ tới sẽ rơi vào tình thế như vậy, Vân Kiều giận tới mức không thở nổi.
Mắt thấy thiếu chủ Vân gia sắp bị mọi người tức giận kéo ra ngoài. Thập Cửu đi nhanh tới.
Nàng mở miệng, giọng nói lạnh lùng che lấp nghị luận truyền tới trong tai mọi người: "Triệu Hạc, ông dám thề với trời, noãn tâm ích khí hoàn thật sự là do ông tạo ra không?"