Thấy Thập Cửu xoay người đi đến gần hiệu thuốc, Vân Kiều vừa định đi nhanh tới, nô bộc là lo sợ cản chàng lại: "Công tử, noãn tâm ích khí hoàn là gì? Chúng ta đi về, tìm nhiều điều dược sư điều chế đan dược cho người.
Nô bộc áp thấp giọng: "Công tử, nô tài đưa người quay về nhé."
Thần sắc nô bộc bất bình khinh thường, công tử nhà hắn có thân phận gì? Sao có thể uống đan dược của một con nhóc miệng còn hôi sữa.
"Lui xuống." Vân Kiều nhàn nhạt giáo huấn, xoay người vào hiệu thuốc.
"Ai, công tử...công tử!"
Triệu Hạc phía sau cũng đen mặt đi vào, ông ta cũng muốn xem xem, noãn tâm ích khí hoàn đó là gì?
Lại gần hiệu thuốc, ngẩng đầu chỉ thấy Thập Cửu như nhàn nhã đi dạo, vào trong hiệu thuốc tiện tay nắm một nắm dược liệu cho vào trong giỏ, động tác chậm rãi mà cẩn thận, giống như chơi đùa. Kỳ thực, Vân Kiều tinh ý phát hiện, mỗi nhánh dược liệu mà Thập Cửu lấy đều có phân lượng nhất định.
Quen thuộc như vậy, nhất định rất tinh thông y thuật.
Lại thấy Thập Cửu lựa xong dược liệu thì đem tới trước lò luyện dược, Vân Kiều đi nhanh tới, khóe miệng cong cong: "Ta giúp nàng nghiền thuốc nhé."
"Được." Thập Cửu lướt nhìn Vân Kiều, đưa chàng mấy loại dược liệu: "Nghiền những thứ này thành bột."
"Công tử!" Nô bộc trợn mắt không thể tin.
Hắn ta tức giận nhìn Thập Cửu: "Con nha đầu này, công tử nhà chúng ta có thân phận gì? Ngươi lại dám sai công tử nhà chúng ta nghiền thuốc, hơn nữa, chứng hàn của công tử nhà chúng ta vừa khỏi, ngươi..."
Thập Cửu lạnh lùng lướt nhìn, lời nói của nô bộc hoàn toàn biến mất trong họng, run lẩy bẩy, nô bộc sợ hãi cúi đầu.
Rõ ràng chỉ là một nha đầu, lại làm hắn sợ hãi, ngay cả phản kháng trước mặt cũng không dám.
Thập Cửu: "Chứng hàn không phải là bệnh không thể trị khỏi, vận động thích hợp sẽ tốt cho ngươi."
"Ừ." Vân Kiều cười nhẹ, gật gật đầu.
Quan sát Vân Kiều, Tiểu Ngũ nói trong đầu Thập Cửu: "Chủ nhân, Vân Kiều này rất hiểu biết, nhưng mà chủ nhân, không gian của người không phải có noãn tâm ích khí hoàn sao? Trực tiếp đưa hắn không phải là được rồi, sao còn luyện chế nữa?"
"Ta muốn làm lại."
"Được rồi." Tiểu Ngũ lè lưỡi, tùy hứng, đúng chất Thập Cửu.
Thập Cửu tay chân lão luyện nhanh chóng xử lý các loại dược liệu. Vân Kiều nhìn động tác của cô, ưu nhã tới mức không giống như đang xử lý dược liệu mà giống như đang sáng tạo nghệ thuật, nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Noãn tâm ích khí hoàn chỉ cần luyện chế đơn giản là hoàn thành. Thập Cửu cầm dụng cụ luyện dược trong tiệm thuốc, mặc dù cách dùng không giống với kiếp trước, nhưng cũng nhanh nhạy hiểu ra, rất nhanh đã tìm được cách sử dụng chính xác.
Nghiền thuốc, mài thành bột.
Nấu chín, dã lá.
Làm nguội, nắn bóp.
Một chuỗi động tác, không có chút ngập ngừng nào. Vân Kiều từng xem rất nhiều dược sư luyện đan dược, nhưng chưa từng thấy ai thoải mái như Thập Cửu, quen thuộc nặn ra một viên đan dược tròn, mỗi viên kích thước như nhau, màu nâu nhạt, có mùi thơm nhàn nhàn bay vào mũi.
Vân Kiều nhìn, mắt sáng lên.
Thượng phẩm! Với ánh mắt của chàng, đan dược chưa từng nghe nói này tuyệt đối là thượng phẩm. Đan dược tốt, y thuật của người luyện đan càng tuyệt!
"Được rồi." Thập Cửu tiện tay cầm cho vào một cái hộp, đưa cho Vân Kiều.
"Đây là noãn tâm ích khí hoàn. Lúc chứng hàn phát tác thì ăn một viên, có tác dụng áp chế chứng hàn của ngươi. Đây cũng là đan dược mà ta cho ngươi ăn trước đó. Ngươi muốn thử không?"
"Ta có thể sao?" Vân Kiều nhìn Thập Cửu, khuôn mặt tuấn nhã nghiêm túc.
Thấy Thập Cửu gật đầu, Vân Kiều khóe miệng cong lên, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, làm cho khuôn mặt nhợt nhạt cũng trở nên hồng hào. Chàng không hề do dự nuốt viên noãn tâm ích khí hoàn.