Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 7: Thập Thi Thi Trở Thành Một Người Câm

“Khốn kiếp!” Thập Thanh Thiên giận dữ đập bàn: “Thập Cửu đó rõ ràng đang giấu diếm, trước kia chúng ta đã bị cô ta lừa gạt, cô ta căn bản cũng không phải là phế vật!”

“Lão gia, bây giờ làm sao đây?” Quản gia lo lắng: “Chúng ta không thể không làm theo mệnh lệnh của chủ mẫu trong gia tộc. Nếu để người trong gia tộc biết, e rằng sẽ giáng tội cho chúng ta.”

“Có thể làm gì nữa? Hai Linh Sư cấp một đều bị cô ta gϊếŧ, chẳng lẽ muốn ta đi liều mạng với cô ta sao?”

“Lão gia bớt giận. Không phải chúng ta còn có Uyển tiểu thư sao? Uyển tiểu thư là linh sư cấp hai, gϊếŧ Thập Cửu cũng giống như với thái thịt.” Quản gia nói.

Nghe vậy, đôi mắt của Thập Thanh Thiên sáng lên: “Được! Ta lập tức dùng bồ câu đưa thư cho Uyển nhi, để nó lập tức trở về, cứ gϊếŧ Thập Cửu trước.”

“Vâng.”

Phân phó xong, Thập Thanh Thiên mới đi thăm Thập Thi Thi.

Ông ta đã tìm đại phu tốt nhất trong thành Phong La nối lưỡi lại cho Thập Thi Thi. Đáy mắt Thập Thi Thi đầy nỗi hoảng sợ và thống khổ, lo lắng nhìn chằm chằm Thập Thanh Thiên.

“Thiên Thiên đừng gấp gáp, lưỡi con vừa mới nối trở lại, còn chưa nói chuyện được đâu, mấy ngày nữa là tốt rồi. Con yên tâm đi, cha sẽ gϊếŧ Thập Cửu báo thù cho con.”

Hiện tại bọn họ vẫn còn chưa biết, sau này Thập Thi Thi cũng không thể nói chuyện được nữa. Thập Thi Thi nắm chặt tay áo của Thập Thanh Thiên, cô ta đau lắm! Đau đến nỗi sống không bằng chết, giống như trong thân thể có một ngọn lửa sôi trào đang bốc cháy.

Nhìn Thập Thi Thi đau khổ như vậy, Thập Thanh Thiên hỏi: “Đại phu, sao con gái của ta lại khó chịu như vậy, có phải là ông trị không tốt chỗ nào đó đúng không?”

“Hồi bẩm Quân lão gia, nhị tiểu thư đã chịu chút nội thương, tôi có kê đơn thuốc ở đây, cố gắng dưỡng bệnh sẽ khỏe thôi!”

Không! Không phải như vậy!

Ngay cả đại phu giỏi nhất trong thành Phong La cũng không thể tra ra bệnh. Thập Thi Thi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng sự tra tấn, không nói được gì.

Tương lai của cô ta đã rơi vào tuyệt vọng.

...

Ở bên kia.

Thập Cửu vào Đông Hồ Uyển, phong cảnh rất đẹp, được trang trí tinh xảo ưu nhã, lộ ra hơi thở cao quý. Đây là nơi để Thập Thanh Thiên nghênh đón các khách quý, bây giờ lại để cho Thập Cửu ở, nghĩ cũng biết ông ta có không bao nhiêu cam lòng.

Biết Thập Thanh Thiên rất khó chịu, Thập Cửu rất vui vẻ.

Có điều, Thập Cửu liếc nhìn Mạc Thiên Diệc: “Ngươi muốn ở chỗ này?”

“Đông Hồ Uyển nhiều phòng như vậy, cho ta ở không được à?” Mạc Thiên Diệc đang đứng dựa vào khung cửa, ánh nắng chiếu vào mái tóc bạc của hắn, lấp lánh y như ánh trăng.

Cặp mắt vàng kia đang nhìn cô, giống như vòng xoáy hút Thập Cửu vào, không có cách nào trốn thoát được.

Bây giờ hắn giống như mực cứ quấn lấy cô, cũng giống như thạch cao da chó, gỡ không ra, đuổi không đi, Thập Cửu chỉ có thể nhận thua.

Cô thở dài một hơi, nhìn về phía Mạc Thiên Diệc: “Bây giờ ta muốn nghỉ ngơi, ngươi có thể rời đi chưa?”

“Được.” Lần này Mạc Thiên Diệc rời khỏi rất sảng khoái.

Thập Cửu đóng cửa lại, ngửa mặt nằm trên giường, một bộ dạng tâm trạng không tốt.

Vòng tay cẩn thận an ủi chủ nhân của nó: “Chủ nhân, người nhìn dáng dấp của hắn đẹp như vậy, giữ lại làm cảnh cũng cũng rất tốt a!”

“Ngươi muốn nhìn lắm à?”

“Không có, trong ánh mắt của Tiểu Ngũ, chủ nhân mới là người đẹp nhất trên đời này!” Vòng tay có tên, là do Thập Cửu đặt cho, gọi là Tiểu Ngũ.

Đây là chiếc vòng tay khi còn trẻ cô đến chợ đồ cổ mua được. Trời xui đất khiến, mở chiếc vòng tay ra thì nó nhận chủ nhân, còn có một không gian. Thập Cửu vẫn cảm thấy nếu như vòng tay của cô có một hình dạng, nhất định sẽ là một vật dễ thương, đặc biệt còn lại loại thích nũng nịu.

Cô thật sự không biết, chẳng còn bao lâu nữa cô sẽ có thể thấy được bộ dạng của chiếc vòng tay.

Thập Cửu mở miệng: “Thứ ta phiền lòng không phải là hắn, mà là ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi điều mà ở dưới vách núi không có thời gian hỏi. Tiểu Ngũ, có phải ta xuyên qua là có liên quan đến ngươi?”

“Vâng.” Tiểu Ngũ chột dạ.

Thập Cửu nheo mắt lại: “Tại sao?”