Tiểu Ngư cúi đầu nhìn một cái mới phát hiện lúc mình không chú ý thì hai tay đã bị Thấu thiếu gia dùng còng khóa lại, móc vào cái vòng thép ở phía trước chỗ ngồi, chế trụ cô mới vừa đột nhiên dũng mãnh...
Cô khôi phục ý thức, dở khóc dở cười ———
Tình huống này không đúng nha.
Trước kia mỗi khi cô rơi vào dạng tức giận này thì cô luôn có được một sức mạnh kỳ lạ, sau khi cô tỉnh hồn lại thì cô luôn là người thắng... Còn lần này, chẳng qua là cô đổi vị trí bị giam cầm, bản chất kết quả căn bản là không đổi sao?
"Ra loại này chiêu thức này", Nam Cung Thấu hỏi một câu không lạnh không nhạt, "Muốn gϊếŧ tôi sao?"
"Không có! Chẳng qua là thời gian trước tôi ở trong ti vi thấy được người ta dạy cách thức phòng thân này, vô tình liền học. Vừa rồi bị Nam Cung tiên sinh bóp đau nên mới theo bản năng ra tay phản kháng! Nội tâm tôi vô cùng trong sạch, tôi chính là ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có bất kỳ ý niệm nào làm tổn hại đến Nam Cung tiên sinh, Nam Cung tiên sinh, thật đó, thật đó, anh phải tin tưởng tôi! Nhất định phải tin tưởng tôi..."
Cô trả lời rất nhanh, dường như không có dừng lại, hơn nữa còn thuận lợi giải thích động tác kỳ lạ mới vừa rồi của mình một cách hợp lý và mạch lạc, trên mặt là một bộ dáng chân chó xuất phát tự nội tâm mà nói ra.
Bởi vì Nhan Tiểu Ngư biết cô đã chủ động tấn công trúng lửa giận của Thấu thiếu gia, loại này có tính nguy hiểm là rất cao, mà đối với loại sau khi công kích thất bại còn bị Thấu thiếu gia bị còng tay lại thì cấp bậc nguy hiểm đã không còn cách nào dùng bút mà tả được nữa.
Mà lúc này cô cũng biểu hiện rất tốt đặc trưng của một Nhan tiểu thư. Chuyện này cũng đại diện cho cuộc đời một con cá sau này, và sau này nữa, về tương lai và tương lai của tương lai, cho dù Nhan tiểu thư có bao nhiêu huy hoàng thì khi đối mặt Thấu thiếu gia cũng khó mà thay đổi đặc tính của mình ———
Xảo quyệt.
Xảo quyệt vô hại.
Người ngoài không ai có thể nghĩ tới một cô gái bình thường không có tiền đồ, lúc mấu chốt cũng không hề có tôn nghiêm, sau khi bị bắt thì hoàn toàn sợ hãi đến mức không cần mặt mũi, lại có thể bộc phát ra một sức mạnh kinh người như vậy, thậm chí ngay cả gϊếŧ người mà lông mi cũng không chớp một cái.
Đây đúng là một con cá biết dùng sợ hãi để bảo vệ mình, thông minh mà không để lộ ra ngoài.
"Nam Cung tiên sinh, anh, anh có thể thả tôi ra trước được không?"
Tiểu Ngư thấy sắc mặt Thấu thiếu gia hòa hoãn, vội vàng tiếp tục đáng thương, "Cái còng tay này là dùng để trói phạm nhân, huống chi chúng ta vẫn còn ở trên đường cao tốc, không cho đậu xe, anh nhìn xem, chuyện này đối với sự an toàn của anh cũng không tốt. Trời không còn sớm nữa, anh cũng đói bụng rồi, không bằng chúng ta tìm một phòng ăn để ăn cơm đi, hoặc là trở về Nam Cung biệt thự? Anh muốn ăn cái gì, chỉ cần Nam Cung tiên sinh không ngại, tôi sẽ tiến tới không ngừng mà làm một bữa thịnh soạn bưng lên cho cho Nam Cung tiên sinh, phục vụ anh ăn uống thật tốt..."
Nam Cung Thấu nghe lời Nhan Tiểu Ngư nói, anh nhìn cô nhưng không nói gì.
Thật ra thì, anh cũng không phải là dạng đàn ông thích mềm không thích cứng, mà giờ khắc này, anh cũng biết rõ trong lời nói của vị tiểu thư này có mấy phần thật lòng.
Nhưng chỉ có vào thời điểm thế này, Nhan tiểu thư mới lộ ra nụ cười ngoan ngoãn nghe lời và ỷ lại anh. Anh vẫn luôn cảm thấy rằng, cô luôn luôn phòng bị trước mặt anh, sự lệ thuộc như thế này là vô cùng hiếm thấy. Nghe cô nói những lời này, Nam Cung Thấu có thể cảm giác được sự vui vẻ của mình, ngay cả nỗi tức giận kia cũng đã biến mất ba phần.
Lựa chọn a dua nịnh nọt vào lúc này, thật ra thì coi như con cá này biết thức thời.
Hoặc là có thể nói, ở phương diện nào đó khi hai người bọn họ sống chung với nhau, cô đã nắm bắt được một ít đặc điểm của anh, cũng học được như thế nào người khôn giữ mình.
Hết sức thông minh.
Anh nhìn cô, ánh mắt dần dần hòa hoãn.