Mối Tình Đầu Của Tôi Vậy Mà Rất Ngọt Ngào

Chương 9: Nuông Chiều Tới Tận Trời Xanh

Sau khi xử lý xong Vương Đan Đan, Giang Triết tự hào ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Nhã.

Tô Tiểu Nhã trơ mắt nhìn Vương Đan Đan rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, khuôn mặt như một con cún con bị bỏ rơi, căng thẳng đến mức bóp nhăn cả sách vở trong tay.

Giang Triết thoải mái nhìn dung mạo xinh đẹp của cô, đỏ bừng như một đóa hồng Phú Sĩ, khiến người ta muốn cắn một miếng.

“Tiểu Nhã, mình không hiểu ý nghĩa của một vài bài thơ cổ, cậu có thể phiên dịch cho mình một chút được không?”

Giang Triết nói nhỏ bên tai cô.

“Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +200!”

Hơi thở ấm áp phả vào tai cùng cổ Tô Tiểu Nhã, ngứa ngáy, cô nhanh chóng tránh sang một bên.

“Ai… ai cho cậu gọi mình thân thiết như vậy.”

Giang Triết nhanh chóng lấn thân mình nghiêng người về phía trước. “Nếu không thì cậu cũng gọi mình là A Triết, như vậy thì chúng ta hòa nhau rồi!”

“Không muốn!”

Tô Tiểu Nhã dứt khoát từ chối, bởi vì cô đã cảm nhận được những ánh mắt mập mờ cùng tiếng bàn tán của các bạn cùng lớp xung quanh mình.

“Giang Triết, cậu có thể quay về chỗ ngồi của cậu không?”

Cô tủi thân nói.

Giang Triết ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cậu như vậy là không được nha! Mình đổi chỗ với Vương Đan Đan mà, cô ấy không có ý kiến, cậu dựa vào gì mà đuổi mình đi!"

Tô Tiểu Nhã sững sờ, mặc dù cô biết Giang Triết đổi chỗ vì cô, nhưng cô ấy lại không thể bác bỏ logic vô sỉ này.

Nhất thời có chút tức giận khẽ hừ một tiếng, sau đó cầm lấy sách giáo khoa xoay cả người sang một bên, bỏ lại Giang Triết bóng lưng mảnh khảnh yếu ớt.

Nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của cô, Giang Triết thở dài, “Tiểu Nhã…”

“Gọi mình là Tô Tiểu Nhã!” Tô Tiểu Nhã tức giận sửa lại.

"Được được được, bạn học Tô Tiểu Nhã! Cậu là thành viên của ủy ban học tập, cậu không giúp đỡ khi bạn cùng lớp gặp khó khan trong học tập hay sao?"

Giang Triết nghiêm nghị nói.

Tô Tiểu Nhã khó tin nhìn Giang Triết, “Cậu thật sự là hỏi bài à?”

“Đương nhiên!”

Giang Triết cầm lấy sách giáo khoa trong tay, chỉ vào một trang nói: “Nhìn xem, chính là bài thơ, em không có, mình không hiểu nó có nghĩa là gì! ”

Anh đưa cuốn sách ra xa một chút, Tô Tiểu Nhã phải nghiêng người lại gần đọc những dòng chữ trên đó.

Giang Triết nhân cơ hội tựa đầu nhích lại gần hơn.

Đầu hai người kề sát vào nhau, một mùi hương hoa nhài tươi mát, xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt khó tả đi vào mũi Giang Triết, khiến tâm thần cậu gợn sóng.

Cách đó không xa, lớp trưởng họ Trương nhìn thấy cảnh này liền lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.

"Qua muôn biển khơi màng chi nước,

Từng bước Vu Sơn ngại gì mây.

Hoa kia dẫu đẹp lười ngoảnh lại,

Nửa vì tu đạo, nửa vì người.."

Giang Triết chậm rãi đọc toàn bộ bài thơ vào tai Tô Tiểu Nhã.

Tô Tiểu Nhã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai mình lại nghĩ đến ý nghĩa trong bài thơ, lập tức tim của cô ấy đập rộn lên.

“Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +400!”

Giang Triết hỏi nhẹ nhàng bên tai Tô Tiểu Nhã: “Bạn học Tô Tiểu Nhã, bài thơ này có chút khó a. Cậu có thể giúp mình giải thích ý nghĩa của nó được không?”

Bài thơ này là do một nhà thơ lớn của nhà Đường tên Nguyên Chẩn viết. Đây là bài thơ để tưởng nhớ đến người vợ quá cố của mình. Nhà thơ dùng thủ pháp phụ họa, nâng đỡ tình cảm, dùng từ ngữ câu văn sâu sắc ca ngợϊ ȶìиᏂ nghĩa vợ chồng, bày tỏ lòng thủy chung son sắt cùng lòng hoài niệm.

Nói một cách đơn giản, đây là một bài thơ tình.

Giang Triết làm sao không biết ý tứ trong bài thơ? Cậu ta cố ý dùng bài thơ này để trêu chọc Tô Tiểu Nhã, thật là một cô bé dễ thương!

Tô Tiểu Nhã cắn môi, tuy rằng có chút ngại ngùng, cô cho rằng Giang Triết là học cặn bã, nhất thời không biết cậu ta thật sự không hiểu ý tứ của bài thơ, hay là cố ý trêu chọc chính mình.

Nhưng vì cậu ấy đều đến xin chỉ bảo, là một người nhiệt tình, thích giúp đỡ các bạn trong lớp trong học tập, nên cô ấy đã giải thích từng chữ một.

"Ý của bài thơ này là:

Từng ra biển lớn thì nước ở sông hồ chẳng gọi là nước.

Nếu không phải ở núi Vu thì mây chẳng gọi là mây.

Gặp phải mỹ nhân cũng lười quay lại nhìn,

Nửa phần vì tu đạo, nửa phần vì đã nên duyên với ngươi."

Giọng cô càng ngày càng nhỏ, nói đến đây sau này, không khỏi nghĩ đến Giang Triết cố tình yêu cầu cô dịch bài thơ này.

Cậu cậu cậu … cậu rốt cuộc có ý gì!

Tô Tiểu Nhã trong lòng rối bời, vì muốn thoát khỏi tình huống này, cô chỉ có thể giả vờ nghiêm túc giảng thơ, nghiêm khắc nói với Giang Triết: “Cậu hiểu chưa?”

Cô vô thức quay mặt lại, vừa vặn nhìn chằm chằm, mặt đối mặt với Giang Triết.

Không biết từ lúc nào Giang Triết đã đến gần như vậy từ lúc nào.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có hai cm, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí còn cảm nhận rõ ràng hơi thở của người kia.

“Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +300!”

“A!”

Tô Tiểu Nhã vội vàng quay lại vì sợ hãi, nhưng lại ngã ngửa vì quá lo lắng.

“Cẩn thận!”

Giang Triết tay mắt lanh lệ, cậu nhanh chóng vươn đôi bàn tay to tới, ôm chặt lấy eo Tô Tiểu Nhã không cho cô ngã xuống đất.

“Điểm nhịp tim của Tô Tiểu Nhã +500!”

Vòng eo thon nhỏ mềm mại rơi vào trong cánh tay của Giang Triết, cậu hơi dung sức liền đem Tô Tiểu Nhã ôm vào trong lòng.

"A ~"

Sau khi nhìn thấy cảnh này, các học sinh xung quanh đều bắt đầu ồn ào lên!

Vào lúc này, vị lớp trưởng họ Trương nào đó nhìn chằm chằm vào bên này, lại lặng lẽ nắm chặt tay.

Tô Tiểu Nhã vừa xấu hổ vừa tức giận, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Giang Triết.

“Cậu… đồ lưu manh!”

Cô tức giận vừa nói vừa nhìn Giang Triết.

Với một biểu lộ ngây thơ trên khuôn mặt của mình, Giang Triết giơ tay và nói: "Mình là vì cứu cậu mà! Mình mà không đỡ thì cậu đã ngã xuống đất rồi!"

"Ngay cả khi mình ngã xuống mặt đất, cũng không cần cậu quan tâm!”

Tô Tiểu Nhã có chút tức giận, cô vốn là một cô gái nhút nhát, hiện tại lại bị Giang Triết chiếm tiện nghi trước mặt tất cả các bạn học, trong mắt ngay lập tức có sương mù.

Giang Triết thực sự lo lắng khi nhìn thấy người vợ nhỏ yêu dấu của mình khó chịu, cậu vội vàng xin lỗi: "Được rồi, mình sai rồi, được không? Ngoan, cậu đừng khóc nữa!"

"Mình sẽ khóc!"

"A? Vậy mình cho cậu mượn vai để khóc một chút!"

"Hừ!"

Tô Tiểu Nhã quay đầu lại, giận dữ dùng bút bi trong tâm đâm thủng giấy nháp, hai hàm răng ngà cắn vào nhau kêu lộp cộp.

Giang Triết nghiêng người lại gần xem thử, cô ấy viết trên giấp nháo dòng chữ xiên xẹo “Lưu manh!”.

“ Cậu rất tức giận sao?”

“Hừ!”

“Mình mời cậu ăn cơm được không?”

“Hừ!”

“Cá chua ngọt, bún thịt, sườn kho.”

Giang Triết rất hiểu khẩu vị của Tô Tiểu Mạn. Vì điều kiện gia đình không được tốt nên cô rất ít khi ăn những món ngon này. Dùng thức ăn làm mồi nhử chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!

Lúc Tô Tiểu Nhã nghe được mời đi ăn, trong mắt Tô Tiểu Nhã đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Nhưng ngay lập tức, cô nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của Giang Triết, liền tức giận quay đầu ra chỗ khác!

Muốn dùng đồ ăn mua chuộc cô à, nằm mơ đi!

Mặc dù ... cô rất thích tất cả món ăn Giang Triết vừa nói.

Giang Triết nhàn nhạt uy hϊếp: "Cậu mà không đồng ý là không nể mặt mình! Hừ, không nể mặt mình hậu quả rất nghiệm trọng nha! Có tin không mình trực tiếp hô to Tô Tiểu Nhã là lão bà của tôi!"

Theo đuổi con gái, điều quan trọng nhất là không nên sợ mất mặt, nhất là khi đuổi những cô nàng da mỏng.

Quả nhiên, Tô Tiểu Nhã vui vẻ thỏa hiệp khi nghe lời đe dọa lưu manh của Giang Triết.

"Vậy thì ... vậy để cậu mời mình một bữa! Nhưng không có lần sau đâu đó."

Cô bĩu môi và bất giác nói.

“Hừ, nhất định sẽ có lần sau!” Giang Triết cưng chiều nhìn cô, cười híp mắt nói.