Đây có lẽ là lần thứ năm trong đêm, Bạch Hy vì đau đớn mà tỉnh lại. Đập vào mắt vẫn là màu trắng quen thuộc, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, không thứ gì ở đây mà cậu không quen thuộc của bệnh viện S.
Loét dạ dày dẫn đến xuất huyết là kết quả mà cậu nhận được khi nhập viện, cậu vẫn nhớ ánh mắt ngày đó của anh khi trước khi cậu ngất xỉu. Ánh mắt như muốn gϊếŧ chết hết những người trước mặt. Nó u ám và lãnh đạm như không còn tiêu cự, trông thật đáng sợ. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy, anh nhìn cậu như thế, giống như bây giờ vậy, anh nắm chặt lấy tay cậu, lạnh lẽo và không hơi ấm. Đã mấy ngày từ khi nhập viện, anh vẫn ngồi đây trông cậu, trông anh gầy và xanh xao hơn hẳn. Khuôn mặt cũng hóp lại lộ cả chiếc cằm dài trông thật đau lòng.
Cậu chưa bao giờ biết anh yêu cậu nhiều như vậy, trong kí ức của cậu anh là một tổng tài cao lãnh, có kiêu ngạo có tự tôn và có cả chân thành.
Lúc gặp anh cậu vẫn còn là một sinh viên năm ba đại học X, không xuất sắc cũng chẳng có kinh nghiệm. Anh vẫn nhẹ nhàng chỉ dạy và luôn đứng ra giải vây cho cậu, nhưng sự ngu ngốc của cậu luôn trở thành khe hở làm anh luôn lâm vào bế tắc.
Cậu ngay từ nhỏ đã là cô nhi, lúc 10 tuổi đã được gia đình người khác nhận nuôi dưỡng. Gia đình nuôi dưỡng cậu cũng không phải giàu có khá giả mấy, cũng chẳng đầm ấm hay hạnh phúc gì cả. Lão đàn ông tên Đinh Nhạc suốt ngày rượu chè, cờ bạc lúc nào cũng chỉ biết say khướt về nhà đánh đập đòi tiền, chưa bao giờ biết đem tiền về. Người đàn bà thì hiền từ một cách nhu nhược, cậu thường gọi bà là mẹ Thất, mẹ Thất cũng không bạc đãi cậu, tiền trong nhà không đủ sài nhưng bà vẫn không dám không đưa lão đàn ông kia tiêu sài.
Cậu trong nhà cũng chẳng dám lên tiếng, những lúc cãi lại chắc chắn sẽ bị lão mang cây ra đánh một trận thừa sống thiếu chết, cứ như vậy nhiều lần cậu cũng không còn dám lên tiếng.
Mẹ Thất và lão có chung một đứa con gái tên là Đinh Diệp, lúc ấy vừa tròn 6 tuổi. Bé gái mang cặp mắt to tròn, làn da trắng của em bé, ngày từ lúc gặp cậu cứ như vậy say mê nụ cười như ánh bình minh của cô. Trong khoảng thời gian đó, cậu và cô luôn luôn phải chứng kiến lão say rượu về đánh đập mẹ Thất, miệng thì luôn chửi rủa một cách thô tục.
"Mẹ nó, còn không mang tiền ra đây, có tin ông đây đánh chết mày không? Thứ đàn bà lẳиɠ ɭơ, ra đường chỉ biết rù quến đàn ông, mẹ nó tao đáng ra không nên cưới mày về mà, cái nhà này mãi không lên được là tại mày mà..." Lão vừa chửi vừa đánh mẹ Thất.
Mẹ Thất thì chỉ biết khóc lóc cam chịu, bà hiểu vì lẽ gì mà lão trở nên như vậy. Cũng chỉ vì cái nghề của bà là ca kĩ, có người đàn bà nào làm nghề đó mà được tôn trọng, trong mắt họ nghề đó chẳng khác gì đi làm gái mua vui cho bọn đàn ông cả. Mẹ Thất chưa bao giờ lên tiếng phủ định, cũng chẳng mở miệng nói lời nào, luôn cố gắng làm nơi cho lão trút giận. Có đôi lúc, lão còn mang cả con ra mắng " Còn gái mày có khi nào là còn của tên nào lúc trước sủng mày không? Cả cái thằng đó nữa, phải chăng tao trước giờ đều chuyên đi đổ vỏ cho kẻ khác? Chậc, còn không lên tiếng? Xem ra đều đúng đi? Đinh Nhạc tao chắc chưa làm đúng điều gì nên mới bị mày hại đến như vậy đi? " Lão cứ vậy chỉ vào cậu và cô mà cười lớn.
Lão trước kia là một nhân viên công chức nhỏ, biết chừng biết mực, nghe nói vì kiên quyết lấy mẹ Thất do say mê giọng hát của bà mà bị gia đình từ mặt. Kết hôn xong không bao lâu thì sinh ra Đinh Diệp, rồi tình cờ mà nhận nuôi cậu, những cứ tưởng cuộc sống như vậy là tốt lắm rồi, ai ngờ từ đó nhiều thứ tồi tệ lại ập xuống. Lão bị tình nghi tham ô trong công ty, buôn bán thông tin mật bị kiện tới tán gia bại sản. Rồi lại xui xẻo bị bọn người trước kia là khách nhân của mẹ Thất tẩn cho một trận, từ đó trở đi tính cách của lão lại xấu thêm. Lão uống rượu rồi chửi bới, đập phá mọi thứ khi lão say, vì sự nghèo đói của gia đình mà lên tiếng chất vấn. Có lần khi mẹ Thất không có ở nhà, lão còn nhiều lần mang Đinh Diệp và cậu ra mà đánh, đến khi mẹ Thất về, cậu cũng đã nhiều lần bị đánh đến bất tỉnh vì che chở cho Đinh Diệp mà để lão đánh.
Cứ như vậy 7 năm trôi qua, những tưởng cậu vẫn sẽ mãi sống trong cái giá đình bạo lực này đến mãi mãi thì một ngày mẹ Thất lại mất. Mẹ Thất mất vì bị trầm cảm, không chịu nổi cuộc sống bị đánh đập và đày đọa với lão mà bà tìm đến tử tử để giải thoát cho mình. Nhưng mấy người biết, ngày đó là Đinh Diệp phát hiện, nhìn mẹ nằm trong bồn tắm, cổ tay chi chít những đường gạch loang lỗ máu, dưới nền còn rơi còn dao bà thường gọt trái cây cho cô. Nhớ đến ngày đó, cậu lại càng đau lòng, lão mang hết tiền trong nhà bỏ đi mất, bở lại mẹ một thân đầy thương tích. Nhờ hàng xóm xung quanh gọi cảnh sát mà tôi và Đinh Diệp nhận được kết quả điều tra ghê người, mẹ Thất trước lúc chết đã bị đánh đập rất nhiều, hơn nữa sau đầu còn có vết lõm. Là chết trước khi cổ tay bị cắt, là số lão đã nhẫn tâm đẩy mẹ Thất đến đường chết. Lão chân chính trở thành tội phạm bị truy nã, còn mẹ Thất nhờ hàng xóm xung quanh giúp đỡ mới được ăn táng đàng hoàng. Sau đó, cậu mang Đinh Diệp vì lâm vào suy sụp đâu khổ vì mất mẹ mà trở nên trầm cảm, đến thành phố S sinh sống.
Vì cô mà cố gắng làm việc, vì cô mà ra sức kiếm tiền, cứ như vậy nuôi cô lớn lên. Cậu cũng mang lòng yêu cô, nhưng nào ngờ một ngày kia cô lại thẳng tay đẩy cậu xuống địa ngục.
" Xin lỗi anh Hy, em đã yêu người khác rồi, anh ấy giàu có và cũng rất yêu em. Anh ấy có thể cho em một cuộc sống tốt hơn bây giờ anh cho em rất nhiều". Nói rồi cô lại quăng cho cậu một từ chi phiếu mang tên phí bảo dưỡng những năm qua cậu cố gắng cho cô. Lòng người thật khó đoán mà, yêu như vậy, thương như vậy rồi bị đâm một dao không trở nổi mình như vậy.
Bạch Hy đôi lúc rất hận cô, gì mà mãi luôn bên nhau, rồi gì mà chỉ cần anh chăm sóc. Anh vì cô đánh đổi tất cả, ngày cả cơ hội phát triển mà người ấy mang đến mà cũng chối từ nhường chỗ cô. Rồi thì sao? Cô quay lưng một cái là phủi sạch tất cả quan hệ với cậu, còn cậu vẫn mù quáng mà theo sau làm bàn đạp cho cô ta tiến lên trước. Còn anh thì vẫn theo sau cậu, phủi sạch hết kẻ cản đường, một lòng tốt với cậu che chở cậu, chưa một lần đòi hỏi cậu phải trả lại bất cứ thứ gì, nghĩ lại cậu lại thêm tự trách, mà tự cảm thấy mình ngu ngốc như thế nào. Bạch Hy nhớ lại, miệng cũng khẽ nhếch nụ cười khổ giả tạo đầy châm chọc.
Suốt như vậy cho đến lúc sắp chết như vậy, anh yêu cậu cũng là từ miệng người khác nói cho cậu hay. Anh tốt như vậy làm sao cậu có thể dũng cảm mà đối mặt với anh chứ?
Những ngày cậu nằm viện đếm ngược thời gian đến ngày chết của mình, cậu cũng ngày ngày nhìn anh tiều tụy đi hẳn. Mặt không còn hồng, mắt không còn thần, khóe mắt cũng luôn mang một tầng nước, nhìn vào càng khiến cậu đau lòng. Cậu ăn uống khó, anh liền nghĩ cách nấu đồ ăn mềm. Cậu đau đớn, anh sẽ nắm tay cậu kể chuyện cười cho cậu vui vẻ để không thấy đau nữa. Cậu nửa đêm thức giấc, anh sẽ bên cạnh vỗ về, làm dịu cơn đau cho cậu. Cậu biết ở nơi mà cậu không nhìn thấy, anh đã nhiều lần vì cậu mà khóc, nhìn cậu chịu đâu mà tự trách mình vô dụng. Nhìn anh như vậy cậu lại càng thêm khổ sở.
Lãnh Phong, anh một đời yêu em như vậy, làm sao em trả hết nổi cho anh đây?
Đêm ấy, anh lần đầu khóc lớn trước mặt tôi, đem tôi một thân lạnh buốt ôm vào lòng mà lớn tiếng thổ lộ rằng "anh yêu tôi". Cái hình ảnh đó như muốn mang tôi đau đớn đến xé rách tâm hồn.
Nếu một lần nữa, một lần nữa gặp lại anh, em sẽ chẳng tiếc gì mà mang cả đời yêu anh. Đời này của em, hối tiếc nhất là đã quay lưng với anh, nếu được một lần nữa ở gặp anh, em sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Lãnh Phong, một đời này của em, nuối tiếc nhất là anh... Thật xin lỗi...