Trong màn mưa nặng hạt, xuất hiện những đám zombie bắt đầu tụ tập để chuẩn bị thêm đợt tấn công mãnh liệt vào căn cứ may mắn còn sót lại của loài người.Người bên trong căn cứ hoang mang, xác chết của zombie lẫn con người chất thành từng đống từng đống ngoài tưởng thành. Tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng hét sợ hãi hòa vào âm thanh "gừ gừ" của lũ zombie thay nhau vang lên cả trong lẫn ngoài.
Trong khi đó, ở một căn phòng ngủ của tòa biệt thự tại Hang Mại Da^ʍ nổi tiếng căn cứ Phục Vương, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm cuộn mình trong góc phòng.
Trên người ông ta cuốn mấy tầng giây thừng làm bằng nhựa. Quấn chặt lấy bà ta lại, bên trên còn dính chút máu. Ánh mắt ông ta khép hờ như thể việc mở mắt cũng quá khó khăn, cố gắng di chuyển để xem khung cảnh xung quanh.
Bên giường, một chàng trai beta với thân hình cơ bắp đang thong thả chỉnh lại quần áo trên người. Sau lưng anh ta là một chiếc giường bừa bộn vẫn còn vương mùi tình ái hòa lẫn với máu tươi, không khỏi khiến người ta nghi ngờ chuyện mới xảy ra trên chiếc giường này.
“ Ồ! Thiếu gia Lục, đến rồi sao?"
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, chàng trai beta cất tiếng hỏi. Anh ta đã mặc xong quần áo tử tế, ngồi ngay ngắn trước bàn uống nước, trên tay cầm cốc nước. Cánh cửa chạm trổ hé ra một khe hở, lộ ra gương mặt tái nhợt của một omega. Người này là Lục Cẩn Ninh .
Lục Cẩn Ninh có dáng người gầy, cao mét bảy tám. Nhìn giống như một thiếu niên lạnh lùng.
Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, người quen đều biết cậu sẽ không đánh giá cậu như vậy.
Lục Cẩn Ninh bước vào phòng, đôi mắt màu hạt dẻ như một máy dò thám quét một lượt người đàn bà trong góc rồi thu lại. Anh rút một thẻ trong túi áo khoác của mình đưa cho người đàn ông beta đang ngồi uống nước.
“Đây là thẻ tích điểm tôi đã hứa cho anh, cầm lấy đi.”
Anh chàng từ tốn quay đầu lại, mỉm cười. Anh ta giơ ngón tay kẹp chiếc thẻ điểm của Lục Cẩn Ninh đưa tới bên miệng, ánh mắt quyến rũ mê hoặc.
“Cảm ơn, sau này cậu muốn bắt ai cứ đến tìm tôi, tôi rất sẵn lòng làm ăn với cậu.”
"Đây là lần cuối rồi.”
Lục Cẩn Ninh mặt lạnh tanh nhìn người đàn ông nằm trong góc, có lẽ ả cảm nhận được khí tức trên người cậu nên càng run rẩy hơn. Ông ta càng run rẩy máu lại càng chảy ra nhiều, xung quanh ướt sũng thành một vũng máu nhỏ.
Chàng trai đứng cạnh Lục Cẩn Ninh, sau khi nghe lời cậu nói liền sững sờ nhìn chàng thanh niên chỉ thấp hơn mình một cái đầu. Trong lòng nhất thời trào dâng chút buồn bã chưa từng có, anh đưa tay vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của Cẩn Ninh.
“Chúng ta hợp tác đã lâu vậy rồi, những việc cậu muốn làm tôi cũng ít nhiều hiểu được. Tôi chỉ có thể nói nếu đây đã là lần cuối cùng, vậy thì nếu kết quả có không được như ý cậu thì cũng nên... nghĩ thoáng một chút.”
Lục Cẩn Ninh không nói gì, toàn thân cậu lạnh lẽo tới mức khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng. Tay sau lưng cậu dần dần ngưng tụ thành băng tuyết, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào tên đàn ông. Chàng trai đứng bên cạnh không thấy trả lời bèn thở dài lắc đầu ra khỏi phòng ngủ, đến cửa chợt quay đầu lại dặn dò:
“Sau khi làm xong việc nhớ dọn cái xác đi nhé, tiện thể dọn sạch cả chỗ này nữa. Đừng có lần nào cũng làm chỗ này của tôi be bét máu ra đấy.”
Lục Cẩn Ninh gật đầu coi như trả lời. Chờ chàng trai kia khép cửa xong cậu liền sải bước trên đôi bốt quân đội đến bên cạnh người đàn ông, giơ chân đạp một phát vào đầu hắn. Hắn ta đau đớn hét lên, miễn cưỡng mở to đôi mắt thâm sì, đang sưng húp, ngập tràn nỗi đau và sợ hãi của mình ra.
Lục Cẩn Ninh chớp thời cơ hắn mở mắt bèn túm tóc của hắn, lấy một tấm ảnh cũ trong túi áo ra lớn tiếng hỏi.
"Đứa bé trai ở trong ảnh đang ở đâu?”
“Bé trai... gì?”
Người đàn ông ho khan một cách khó khăn, còn khạc ra máu. Lục Cẩn Ninh sợ máu của ông ta làm bẩn tấm ảnh của mình bèn nhanh chóng thu tay về rồi lại giơ lại gần. Bàn tay túm tóc người đàn ông kéo mạnh hơn một chút.
“Tao hỏi mày lần nữa: đứa bé trai trong ảnh lúc này ba tuổi, giờ đang ở đâu? Nó... nó bây giờ cũng đã mười bảy tuổi rồi.”
“Tôi... tôi đã từng mua nhiều đàn ông và phụ nữ, cũng từng bán không ít đứa nhỏ... Nhiều quá không nhớ được đứa bé kia, mươi bảy tuổi à? Những đứa bé mười bảy tuổi ở chỗ tôi có nhiều lắm.”
“Không nhớ à? Thế để tao làm cho mày nhớ lại. Mười năm trước ở Xuân Thành, mày đã mua đứa bé ba tuổi này từ tay Hạ Tiêu Nam bây giờ nó đang ở đâu???”
Lục Cẩn Ninh đứng dậy, lại tiếp tục đạp vào cơ thể bà ông từng phát một, dường như cậu muốn bộc phát tất cả những nhớ mong trong mười lăm năm qua. Mười lăm năm mạt thế, trong thời buổi loạn lạc này cuối cùng cậu cũng tìm được mảnh ghép cuối cùng của vụ buôn bán tiểu Niên năm xưa. Tất cả những nỗi đau và nhung nhớ đều chờ câu trả lời sắp tới để giải thoát, Lục Cẩn Ninh không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nào nữa.
“Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi... Cậu đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”
Người đàn ông nằm trên đất kêu khóc thảm thiết, ông ta ôm cái đầu đầy máu khổ sở van xin.
“Tôi nhớ ra rồi, năm đó đúng là Hạ Tiêu Nam có bán cho tôi một bé trai, có phải tên là Tiểu Niên đúng không? Nó chết rồi, năm đó nhiều zombie quá, nó lại vừa quấy vừa khóc cứ lèo nhèo đòi ba, hơn nữa lúc đó trời đang mưa to, nên sau đó... sau đó...”
Ông ta không dám tiếp tục, kết quả cũng không cần gã phải nói. Zombie vây quanh vây quanh, nếu không có người nào đánh lạc hướng đám zombie thì tất cả mọi người chỉ có nước chết.
Lục Cẩn Ninh dừng chân, đứng nguyên tư thế như hóa đá. Cậu từ từ hạ chân xuống, trong đầu không ngừng tua lại lời nói của gã.
Tiểu Niên, Tiểu Niên của cậu muốn tìm ba, muốn tìm ba sao? Zombie nhiều quá, xung quanh lại toàn người Tiểu Niên không quen, con bé muốn tìm ba không phải chuyện đương nhiên sao?
Nhưng người đàn ông trước mặt này dám vứt Tiểu Niên đi để đánh lạc hướng đám zombie? Lại còn bỏ mặc bé con trong trời mưa?
Không sao, cũng tốt, còn tốt hơn là rơi vào cái Hang Mại Da^ʍ này nhiều!
Từng giọt từng giọt nước mắt nối tiếp rơi như chuỗi hạt châu, đập xuống vũng máu dưới đất theo lời thì thào của Lục Cẩn Ninh , máu bắn tóe lên theo hồi. Lục Cẩn Ninh đột nhiên mỉm cười, gục đầu tan nát cõi lòng, bên chiếc giày vừa hạ xuống lại nhấc lên mạnh mẽ đá bay đầu của tên đàn ông, lạnh lùng nói.
“Tiểu Niên của tao chết rồi, tại sao mày vẫn còn sống?"
Lục Cẩn Ninh cúi đầu nhìn bức ảnh được cất giữ cẩn thận trong tay, trong bức ảnh là một bé trai ba tuổi nụ cười ngọt ngào đáng yêu. Trên tay đang ôm một con gấu bông nhỏ.
Đôi mắt Lục Cẩn Ninh nhòa lệ, đôi môi nhợt nhạt hiện lên vụn băng màu bạc, cậu nhỏ giọng nói:
“Không thể sống tiếp nữa rồi, Diệp Diệp , không giúp anh dọn phòng được nữa rồi, còn phiền anh dọn cả xác tôi nữa.”
Sau khi gϊếŧ chết kẻ thù cuối cùng, Lục Cẩn Ninh đã tự sát trong biệt thự của Diệp Long.