Phản Xuyên Đệ Nhất Yêu Nữ

Chương 23: Đen Mặt Giúp Cô Dọn Phòng

Xuống xe, đóng cửa, nghênh ngang mà đi.

Tần Cảnh Thừa như sắp phát điên!

Nói chuyện thì nói một nửa, sống sờ sờ mà bị nghẹn trở về, không biết như vậy rất khó chịu lắm sau!

Đám lãnh đạo cao tầng của tập đoàn Tần thị hôm nay phát hiện, tổng tài nhà hắn từ trước đến nay đối với công việc luôn rất nghiêm túc vậy mà hôm nay cư nhiên liên tục thất thần.

Có rất nhiều người phía dưới đã bảo cáo xong rồi nhưng hắn cũng chưa có phản ứng, vẫn là nhờ trợ lý Vương Gia Mộc nhắc nhở, nên hắn mới hoàn hồn.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tần Cảnh Thừa trở lại văn phòng, mệt mỏi xoa xoa giữa mày.

Vương Gia Mộc đang ở bên cạnh báo cáo công việc, thấy sắc hắn không tốt hỏi, "Tần tổng, nếu không khoẻ thì lát nữa tôi sẽ báo cáo lại?"

"Không cần." Tần Cảnh Thừa cầm lên văn kiện trên bàn, nhưng trong đầu lại nghĩ tới câu Tần Mộc Vũ nói, hôm nay cô muốn....

Sau đó không có câu tiếp theo.

"Hôm nay cô muốn làm cái gì."

"Cái gì?" Vương Gia Mộc vẻ mặt mờ mịt, Tần tổng nói lời này làm hắn không thể hiểu đuợc.

Hắn hôm nay phải làm rất nhiều công việc a.

Phát hiện chính mình lỡ lời, Tần Cảnh Thừa vẫy vẫy tay, làm cậu ta đi ra ngoài.

Xoa xoa giữa mày, trong lòng như muốn bóp chết Tần Mộc Vũ. Cô gái này, là ông trời phái tới khắc hắn sao.

Hắn hiện tại vô cùng khẳng định, đứa em gái này thay đổi, hơn nữa thay đổi vô cùng lớn, lớn đến nổi như thay đổi thành người khác.

Thay đổi thành người khác?

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tần Cảnh Thừa biến sắc, đây cũng là lần đầu tiên hắn rời công ty trong giờ làm việc là vì một chuyện riêng.

Tần gia, những người hầu vẫn còn đang làm việc thì nhìn thấy thiếu gia vội vàng trở về, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

Tần Cảnh Thừa đi thẳng đến phòng Tần Mộc Vũ, đẩy cửa ra trong nháy mắt, da đầu tê dại.

Đây mà là phòng của con gái sao, đây là phòng của con gái sao!

Bừa bộn giống như một cái đống rác!

Tần Mộc Vũ thật sự là người hướng nội, phòng chính là một thế giới nho nhỏ của cô. Cho nên cô không bao giờ để cho người hầu bước vào, quét dọn đều tự tay cô làm lấy.

Nhưng hắn nhớ rõ ràng buổi tối thứ sáu khi bước vào thì mọi thứ vẫn chỉnh tề, nhưng vì cái gì hiện tại lại biến thành như ổ chó!

Rất muốn ở trên giường cô tìm ra một sợi tóc rồi sẽ đi ngay, nhưng mà nơi này bừa bộn như vậy làm chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn lại tái phát.

Đen mặt vén lên tay áo, nội tâm một bên sắp bốc hỏa một bên vẫn giúp cô dọn dẹp lại căn phòng.

Đến khi nhìn thấy trên giường còn ném loạn quần áσ ɭóŧ, mặt Tần Cảnh Thừa nháy mắt đen thành đáy nồi, hắn chưa bao giờ thấy con gái nào mà lôi thôi như vậy.

Rất muốn trực tiếp bỏ mặc làm lơ, nhưng mà chứng ám ảnh cưỡng chế này thật ác mà.

Một người cao quý như hắn, lúc này cũng không còn nhịn đuợc mà bạo phát một tiếng, "Mẹ kiếp!"

Lộ một khuôn mặt sắp tận thế, mà đem quần áσ ɭóŧ của cô đặt vào tủ quần áo, giường cũng dọn dẹp rực rỡ hẵn lên, lúc này hắn mới cầm mấy sợi tóc rời đi.

"Mộc Mộc, cậu đang cười gì vậy?"

Trường học, Đường Giai Ninh thấy Tần Mộc Vũ luôn cười trộm hết một buổi sáng, nhìn dáng vẻ giống như đang mơ xuân, rốt cuộc cũng nhịn không đuợc nữa nên đặt câu hỏi.

"Đang nghĩ đến một chuyện rất thú vị."

Tưởng tượng đến dáng vẻ Tần Cảnh Thừa buổi sáng sẽ phát điên lên, cô liền không nhịn đuợc rất muốn cười.

Lại nghĩ tới lúc chính mình sắp ra cửa còn có ý làm lộn xộn cả phòng, nếu Tần Cảnh Thừa bước vào vậy là trò này chơi rất vui.

Cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đen thui của người đàn ông kia đang muốn chạy lấy người, rồi lại vì chứng ám ảnh cưỡng chế mà ở lại giúp cô thu dọn phòng.

Trên giường cô còn ném thêm nội y nha.

Cũng không biết khi anh ta nhìn thấy sẽ có biểu cảm gì. Đột nhiên cảm thấy chính mình thật là xấu xa, thật giống trò đùa dai của trẻ con ha ha ha ha ha ha.

Giữa trưa ăn cơm, Tần Mộc Vũ một mình đi dạo ở sân trường, người khác đều đối với cô chỉ chỉ trỏ trỏ, "Nhìn kìa, người đó chính là Tần Mộc Vũ đó."

"Trời ạ, cô ta thật sự đã đi sửa mặt nha, chậc chậc không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới từ một sửu bát quái mà chỉnh thành ra như vậy."