“Trợ lý Bình, dưới lầu có một quý cô, nói có chuyện muốn nói với tổng giám đốc, liên quan tới ngài Abel”
Từ chuyện xấu lần trước, cái tên Abel, cả thành phố ai lại không biết, đây chính là cậu chủ phu nhân tổng giám đốc.
Trần Mộc Châu đứng ở nơi hơi xa một chút, nhìn chảm chẳm tiếp.
tân đang bấm số, tay nắm thật chặt.
Một cú điện thoại thông báo, chẳng qua không đến thời gian một phút đã kết thúc, nhưng trong mắt Trần Mộc Châu, thong thả như một thế kỷ trôi qua, nhưng cô ta lại không có bất cứ cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiếp tân vẫn khẩn trương.
“Trợ lý Bình bảo cô chờ anh ta dưới lầu, hai phút sau anh ta sẽ xuống đón cô, cô có thể ngồi ở ghế sô pha đại sảnh nghỉ ngơi một chút”
Để điện thoại xuống, thái độ tiếp tân càng cung kính, đưa tay chiếc.
ghế sô pha cách đó không xa kia, khuôn mặt tươi cười, giọng nói dịu dàng.
“Không cần, tôi ở đây chờ anh ta, cô bận việc của mình đi, không cần quan tâm tới Đứng tại chỗ, cô ta quay người nhìn cửa ra vào dòng người cuồn cuộn, người lui tới toàn bộ đều là dáng vẻ vội vã không có cảm xúc, mặc quần áo nghiêm chỉnh, từng người nhìn qua đầu là tỉnh anh của xã hội, thần thái vội vàng, cả ngày vì làm việc mà gần như thời gian nghỉ không có, cuộc sống như thế…
Cuộc sống như thế ngược lại là thứ tất cả mọi người đang theo.
đuổi, còn sống rốt cuộc là vì cái gì. Nhìn đám người này, cô ta ngược.
lại cảm khái không thôi, trái tim như bị thứ gì đó níu chặt, có chút không thở được.
Còn không đợi cô ta nghĩ thông suốt, chỗ thang máy có một người đàn ông ngoài ba mươi đi tới, gương mặt cũng không cảm xúc và trông có vẻ nghiêm túc.
“Cô này, là cô có tin tức của Abel đúng không, phiền cô theo tôi lên một chuyến, tổng giám đốc đang chờ”
Khế gật đầu với cô ta, lời nên nói cũng đã nói, không thừa thãi một câu nào, Trần Mộc Châu đi theo phía sau anh ta, hai người im lặng cùng nhau đi trên đường, rất nhanh đã tới trước một cánh cửa lớn.
Trợ lý tiến lên gõ cửa hai lần, Trần Mộc Châu chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một âm thanh trầm thấp dồn dập, trợ lý dẫn đường phía trước bèn đẩy cửa vào, sắp đến trước cửa, cô ta ngược lại càng căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Giơ tay lên nhìn lòng bàn tay giống như bị nước thấm ướt, cô ta khẽ cười một tiếng, khóe mắt nháy mắt ửng đỏ, hít sâu một hơi, mới im lặng đi vào, vẻ mặt tái nhợt lộ ra cảm giác đã mẻ không sợ rơi, trợ lý liếc nhìn cũng không thèm để ý.
Lúc hai người đi vào, Tư Mộ Hàn đang cúi đầu xử lý công văn phòng rất lớn cũng rất yên tĩnh, Trần Mộc Châu vô ý thức.
ngằm nhìn bốn phía, trên ghế sô pha cách đó không xa trải một tấm thảm màu lam phấn, còn có mấy đồ chơi lông nhung của trẻ con, trên mặt bàn còn bày biện chút đồ ăn vặt và sữa bò, xa hơn chút nữa, trên giá sách cũng bày đồ chơi và con rối to ra to, nhỏ ra nhỏ.
Nhưng một chút cũng không có cảm giác không hài hòa, nhìn toàn thể lại ấm áp khiến người ta ao ước, nước mắt Trần Mộc Châu bỗng dưng tuôn rơi, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, che giấu sự khác thường của mình, hai tay dùng sức, lau đi nước mắt, chỉnh đốn cảm xúc xong mới ngẩng đầu lên.
“Biết gì thì nói, tin tức đáng tin, điều kiện cô nói không quá đáng thì tôi đều có thể hứa với cô” Tư Mộ Hàn vốn không ngẩng đầu, giống như đang tự quyết định, động tác trên tay cũng chưa từng ngừng.
lại “Có lẽ là ba bốn tiếng trước tôi nhìn thấy người đó, từ khu mua sắm trên phố thương mại, đến khu ổ chuột ở ngoại ô, khoảng hai tiếng trước, tôi thấy anh ta vào phòng và cho người canh giữ, vì vậy tôi vội vàng chạy tới thông báo cho anh”
Đơn giản kể một chút tình hình mình nhìn thấy, Trần Mộc Châu cúi đầu không nói chuyện.