Thời gian chờ đợi trôi qua một cách chậm chạp, Dương Minh Hạo hết đứng rồi lại ngồi, bất an nhìn chằm chằm cái đồng hồ đeo tay. Từ giữa trưa đến tận khi mặt trời ngả về phía Tây vẫn không thấy Giang Húc Đông xuất hiện. Cho đến tận khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, màn đêm đã buông xuống, phía xa xa mới xuất hiện bóng dáng vài chiếc xe cách khách sạn không xa thì dừng lại, những người từ trên xe bước xuống ông ta nhìn một cái đã nhận ra. Mặc dù đã ngụy trang qua, xe lại cách rất xa, nhưng Dương Minh Hạo vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, người nọ chính là Giang Húc Đông. Nhìn tư thế anh ta bước đi liền biết anh ta đã bị thương, còn thương không nhẹ, nhưng anh ta cách qua xa nên không cách nào thấy rõ. Những nóng nảy trong lòng từ sáng đến giờ cứ thế biến mất không dấu vết.
Chậm rãi quay về ghế sô pha rót ly trà, vừa uống vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt Dương Minh Hạo khẽ híp lại.
Mặc dù lần này ông ta không đi, nhưng từ tình trạng của Giang Húc Đông ông ta có thể thấy được, bên Tư Mộ Hàn sợ là đã có chuẩn bị trước. Dù sao, có thể khiến chủ nhân của dòng họ Húc Nhật bây giờ bị thương, ở nơi này có lẽ cũng chỉ có mỗi một mình Tư Mộ Hàn là làm được.
Quả nhiên chưa qua được bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ‘binh binh bang bang’, còn có tiếng bước chân nhốn nháo không dứt. Hôm nay đám người này thật sự đã phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ. Phòng khách sạn không lớn, hiệu quả cách âm cũng không được tốt lắm, chỉ cần bên kia có chút động tĩnh hơi lớn thì Dương Minh Hạo đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ông ta nhón chân nhẹ nhàng bước ra cửa, sau khi cẩn thận nghe ngóng một hồi ông ta liền quay lại mép giường ngồi xuống.
Nếu như không thành công, dĩ nhiên là phải chuẩn bị lần thứ hai. Lúc sáng quả nhiên là ông ta biết chừng mực. Nếu lần sau còn đến tìm chết vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như thế nữa, có một số việc nếu như bị mất đi hậu thuẫn, bị động tiếp nhận rất dễ phải chịu chết!
Kéo lê thân thể nằm lên giường, ánh mắt Giang Húc Đông càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn màn đêm dần dần buông xuống.
Bác sĩ đứng bên cạnh, khom người vén quần áo anh ta lên, bên hông là một miệng vết thương vừa dài vừa sâu nằm bên trên, mặc dù đã xử lý vết thương một cách đơn giản nhưng vẫn chảy rất nhiều máu. Nơi vết thương chảy máu lại bị mồ hôi thấm qua, vì thế hiện tại không phải chỉ cần băng bó một cách đơn giản là xong.
“Thưa anh, miệng vết thương của anh cần phải đến bệnh viện để khâu lại. Cho dù có băng bó kĩ đến mấy cũng không có tác dụng, còn khả năng nhiễm trùng cực kỳ nguy hiểm.”
Bác sĩ có chút lo lắng mà ngẩng đầu lên, mặc dù trong lòng có chút sợ một đám vệ sĩ đứng bên cạnh này, nhưng vẫn đặt nguyên tắc cứu người lên hàng đầu, vì thế nói ra mấy lời trong lòng, sau khi nói xong còn nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ đứng ra xa một chút.
“Không cần đi bệnh viện. Có mang kim khâu đến không? Nếu mang theo thì thực hiện đi. Còn nếu không mang theo thì tôi cho người cầm tới cho ông.”
Nói xong anh ta liền vén vạt áo trước ngực lên ngậm vào trong miệng, mồ hôi trên trán rơi xuống nhỏ lên trên đầu gối, rất nhanh liền thấm ướt một mảng lớn, sắc mặt thoạt nhìn trắng đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.
Tình huống như vậy thì dù có cho tiền bác sĩ cũng không dám động thủ. Nếu như là vết thương nhỏ không cần thuốc tê ông ta cũng có thể động thủ, nhưng vết thương này lại vừa dài vừa sâu như vậy, nếu như không dùng thuốc tê mà cố chấp khâu lại, ông ta sợ rằng người kia sẽ đau chết mất thôi!
“Hay là anh theo tôi đến bệnh viện được không? Miệng vết thương của anh quá sâu, nếu như không dùng thuốc tê thì nhất định sẽ xảy ra chuyện mất!” Trong lòng nghĩ như thế nào, bác sĩ liền nói ra y như thế, ông ta vô cùng khẩn trương và sợ hãi, mồ hôi chảy ra sợ rằng cũng không ít hơn Giang Húc Đông đang nằm trên giường là bao. Ngay cả bàn tay vốn dĩ có thể coi như vững vàng hiện tại cũng đã bắt đầu phát run, nhìn qua tương đối không đáng tin cậy.
“Hôm nay cho dù có mất cái mạng này cũng phải khâu lại cho tôi. Nếu như ông không muốn sống nữa thì có thể cự tuyệt tôi.” Vết thương đã tê hơn rồi, Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng, nhả cái áo đang ngậm trong miệng ra, lạnh lùng nhìn vị bác sĩ kia.
“Vậy tôi, tôi, trước, trước tiên giúp anh khử độc. Có thể sẽ hơi đau. Chỉ cần nhịn một chút là được.” Miễn cưỡng khống chế cánh tay đang phát run, vị bác sĩ nọ một tay cầm kim, một tay đem cái khăn lông bên cạnh nhét vào trong miệng Giang Húc Đông, sau đó cầm lấy cây kim bắt đầu khâu lại vết thương.