Lời này vừa ra, trong nháy mắt mồ hôi trên lưng Vũ Nguyên Hải chảy xuống, mặc dù đợi ở chỗ này mấy ngày nhìn bề ngoài anh ta không có một chút thay đổi, nhưng kỳ thật trong trong rất vui vẻ, hưởng thụ hương vị tự do, để anh ta quay lại khoảng thời gian bị giam cầm kia, bất luận là như thế nào anh ta cũng không trở về và cũng không thể trở về, huống chi anh ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm…
Suy nghĩ thời gian rất lâu, đôi mắt Vũ Nguyên Hải đỏ hồng nhìn về phía công tước Otto, thấp giọng nói: “Ông muốn biết cái gì? Tôi nói rõ trước một chút, mặc dù xác thực là Giang Đông Húc để cho tôi đi theo bên cạnh ông ta, nhưng rất nhiều chuyện ông ta cũng không nói với tôi, cho nên tôi cũng không biết được nhiều…” Càng nói thì giọng nói của anh ta càng nhỏ, cuối cùng thư phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Công tước Otto cũng không để ý cái, miệng chậc chậc một chút rồi ngồi thẳng người: “Giang Húc Đông có kế hoạch mưu hại tôi, chuyện này anh biết không?” Gia tộc Húc Nhật triển khai nhanh như vậy, trong đó cuối cùng là có ai giúp ông ta, kỳ thật không cần nghĩ cũng có thể biết, nhưng thân là bố, công tước Otto cũng không muốn không có chứng cớ điều kiện tiên quyết mà đậy nắp kết luận, dù sao cũng phải để mấy tên oắt con kia và mình chết rõ ràng.
“Chuyện này tôi biết cũng không nhiều.” Liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, hai tay Vũ Nguyên Hải nắm vào nhau, sức lực lớn nên khiến đầu ngón tay trắng bệch, có vẻ như là nghĩ đến chuyện gì không tốt, sau khi hít thở sâu một thời gian dài mới tiếp tục nói: “Lúc đó anh ta có gọi điện thoại cho một người đàn ông, giống như là đang nói chuyện này, nhưng lúc đó tôi không chút để ý, cho nên cũng không nhớ rõ ràng lắm, sau đó lúc đi đến thư phòng, Giang Húc Đông anh ta… Về sau anh ta tưởng tôi ngủ ở trên ghế salon, thật ra lúc đó tôi đã tỉnh, nên nghe thấy ông ta nói chuyện với người đàn ông kia, nói là muốn mưu hại ngài. Theo như lúc đó anh ta nói, bây giờ tôi vẫn còn có thể nhìn thấy ngài, thì vận may của ngài cũng không tệ, tôi không biết người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng chắc là một trong những đứa con của ngài.”
Vừa nói vừa quan sát sắc mặt công tước Otto, Vũ Nguyên Hải thấy sắc mặt ông ta vẫn như thường, mới chậm rãi phun ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Tại sao anh lại xác định một người khác là con của tôi mà không phải là những người khác? Vũ Nguyên Hải à, lừa dối tôi anh cũng chẳng có được lợi ích gì, ngược lại sẽ khiến cho tôi chán ghét anh…” Công tước Otto híp mắt nhìn anh ta một cái, giọng nói chuyện tương đối nhẹ nhàng linh hoạt.
Đã nói đến mức độ này, Vũ Nguyên Hải hít thở sâu một hơi hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng, sau lưng thả lỏng lại, mềm mềm tựa ở trên ghế salon, nhún vai tiếp lời: “Tôi nghe thấy ông ta nói “Muốn hại chết bố mình như vậy, chắc là không chờ đợi được muốn đối phó với anh em nhà họ Nguyễn!” Lúc ấy tôi không để ý, bây giờ suy nghĩ một chút nói cũng không chừng chính là con trai của ngài!”
Vũ Nguyên Hải dứt lời, sắc mặt công tước Otto có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái ban đầu, cúi đầu cụp mắt im lặng một lúc lâu sau đó mới hỏi tiếp: “Tôi không chết, chắc hẳn Giang Đông Húc sẽ còn có kế hoạch tiếp theo, biết được điều gì, nói đi.”
Thờ ơ nói xong, nhìn qua công tước Otto có chút không tốt lắm, hai mắt có chút khép lại, nhìn dáng vẻ không có tinh thần.
“Chuyện phía sau đó tôi không biết, nhưng mà có một chuyện chắc hẳn các người sẽ cảm thấy hứng thú.” Mắt vẫn luôn nhìn Tư Mộ Hàn đánh bật lửa đứng bên cạnh, khóe miệng Vũ Nguyên Hải có hơi nhếch lên, vẻ mặt chế giễu, nhìn dáng vẻ giống như là chuột ăn vụng được dầu vừng.
“Không phải kế hoạch gần đầy gia tộc Húc Nhật vẫn đối phó với gia tộc Otto sao, Giang Húc Đông đã nhắm ngay mũi nhọn về phía nhà họ Tư, chắc là con trai thứ hai của ngài liên thủ với anh ta, kế hoạch cụ thể chắc là cùng…” Nói đến đây, giống như là anh ta đã quên cái gì, suy nghĩ thời gian rất lâu mới nhớ tới, tiếp tục nói ra: “Có liên quan đến cái người gọi là Dương Minh Hạo, cụ thể thì tôi không rõ ràng nhưng cần các người tự đi kiểm tra, còn có ngài muốn biết thêm cái khác thì lúc nào cũng có thể hỏi tôi, nhưng mà không nhất định là tôi có thể biết.”
Lần này coi như là đã thẳng thắn nói ra, sắc mặt Vũ Nguyên Hải cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ tái nhợt giống như ban đầu.
Công tước Otto suy nghĩ một lát, rồi lại cúi đầu suy tư một chút, vẫy vẫy tay ra hiệu anh ta có thể đi.
Rất nhanh trong thư phòng chỉ còn lại ba người Tư Mộ Hàn, Nguyễn Hướng Minh ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon tùy ý cho bố xoa nắn.