Ngay cả ông cụ Tư cũng ngồi máy bay tới đây, lúc này đang trấn giữ trong lâu đài.
Biệt thự cách lâu đài không phải là quá xa, chiếc xe đầu tiên chạy đến nơi thì chiếc xe cuối cùng còn ở biệt thự mới xuất phát.
Cho đến khi ngồi vào trên xe, Nguyễn Tri Hạ mới từ từ tìm được một chút cảm giác chân thật, trong đầu cô vẫn có một chút mơ màng.
Cho đến khi xe dừng lại, một tấm thảm đỏ trải dài từ xe cho đến lâu đài ở cách đó không xa, chút cảm giác chân thật này của cô không biết bay đi đâu mất trong nháy mắt.
Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Mộ Hàn, anh, sao anh lại làm hôn lễ ở chỗ này?”
Lâu đài này là một nơi tương đối lớn, cực kỳ xinh đẹp, tọa lạc ở nơi này, Hàn cách thời Trung cổ tương đối rõ ràng.
Loại địa phương này cho dù là thuê, giá cả cũng đắt đỏ đến mức căn bản gia đình bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Anh đã mua lại chỗ này rồi, nếu như em thích thì chúng ta có thể trực tiếp dọn vào ở luôn. Chẳng qua là thiết bị hiện đại ở bên trong không hoàn thiện lắm, có thể sinh hoạt sẽ không được thuận tiện cho lắm.”
“Từ từ, Mộ Hàn, anh nói đây không phải là thuê, là anh mua lại rồi sao?”
Giơ tay chặn lại lời nói của Tư Mộ Hàn, cả người Nguyễn Tri Hạ thiếu chút nữa ngã lên trên người anh.
Chuyện vì kết hôn mà mua lại cả một lâu đài như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không biết phải làm sao.
“Đúng vậy, anh muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt nhất cho em, chỉ là một lâu đài mà thôi, nếu như em không thích, để đó hoặc là em muốn bán đi, anh đều sẽ nghe theo em.” Anh giúp cô vén tóc qua sau tai.
Tư Mộ Hàn mở cửa xe rồi đi xuống, vòng qua đầu xe, khom người mở cửa xe ra giúp Nguyễn Tri Hạ, anh vươn tay đặt trước mặt cô, ý cười trong mắt rõ rệt.
Trong nháy mắt lúc bàn tay được đưa tới, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nở nụ cười, tất cả cảm giác không đúng trước kia, tất cả sự mê mang đều bị tiêu tán toàn bộ trong nháy mắt.
Chỉ là lập gia đình mà thôi, hay là gả cho người mà cô yêu nhất, có cái gì đáng thấp thỏm cơ chứ? Chuyên tâm tiếp nhận là được rồi.
“E rằng người ở bên trong phải đợi đến sốt ruột rồi, cô dâu của anh, em có muốn đi cùng anh vào trong không?” Thấy cô chậm chạp không vươn tay ra, vẻ tươi cười trên mặt cô lại càng lúc càng sáng lạn.
Tư Mộ Hàn sợ run một chút, anh tiến sát vào bên tai cô mà nói.
“Tất nhiên là phải đi xuống rồi, chú rể của em, anh cần phải nắm thật chặt tay của em đó nha.” Tới giờ khắc này rồi ngược lại cô lại không khẩn trương nữa.
Cô híp mắt nắm lấy tay của Tư Mộ Hàn, dựa theo lực của anh bước xuống từ trên xe, nhấc làn váy bước lên thảm đỏ.
Từ cửa lớn của lâu đài trở vào là một vườn hoa tương đối lớn, lúc này đã được tu bổ thành bãi cỏ, mặt trên bãi cỏ được bày một dàn ghế dựa màu trắng, lúc này đã đầy người ngồi rồi.
Có bạn bè trên trường của Nguyễn Hướng Minh, có người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Nguyễn hơn mười năm mà trước kia Nguyễn Tri Hạ không nỡ rời xa được, còn có ông cụ Tư cũng bất thình lình xuất hiện ở trong nhóm người, một nhóm người được Tư Mộ Hàn đặc biệt đi đón.
Giọt nước mắt trong mắt càng tích tụ nhiều hơn, cuối cùng không chịu được gánh nặng mà chảy xuống từ trong hốc mắt, nhưng miệng cô thì vẫn vểnh lên, nở nụ cười sáng lạn.
Tư Mộ Hàn xoay người lau nước mắt giúp cô, anh nắm lấy tay cô, bước đi càng thêm kiên định.
Hôn lễ được tiến hành rất thuận lợi, Nguyễn Kiến Định cứ luôn mỉm cười ngồi ở phía dưới không ngừng vỗ tay, hốc mắt lại đỏ lên rất lâu.