“Các người không được bắt nạt mẹ tôi! Nếu còn không đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy!’ Nhìn thấy mẹ mình bị đánh ngã xuống đất, Hướng Minh đau lòng đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, khí chất kiến quyết khiến người phụ nữ và đứa trẻ kia đứng im tại chỗ.
“Hướng Minh, con nhanh lên tâng trên tìm cậu nhờ giúp đỡ đi. Người này không phải người có thể dễ dàng chịu thua đâu” Cô chịu đựng cái eo đang đau nhức, kéo đứa bé ra sau lưng, dùng cả cơ thể che chắn cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, ra hiệu cho cậu bé tìm cơ hội chạy đi.
Biết rõ hiện tại ở lại đây cũng không thể giúp được gì, đứa trẻ lau nước mắt, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
“Chu Phi Hòa, đến đây mẹ xem con có bị thương không nào” Vẻ mặt của người phụ nữ kia đau khổ gọi con mình lại, khóc lóc, như thể bà ta phải chịu oan ức lắm vậy.
Nhân lúc mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào người phụ nữ kia, Nguyễn Hướng Minh nhéo nhéo tay Nguyễn Tri Hạ, chạy vào công ty mà không nhìn lại.
Nhìn thấy Hướng Minh biến mất, Chu Phi Hòa nắm chặt một con dao nhỏ, không biết mình nhặt được ở đâu, mạnh mẽ vùng ra khỏi vòng tay người phụ nữ, bất chấp đâm vào người của Nguyễn Tri Hạ, cảm giác đau đớn ập tới.
Tạm thời Nguyễn Tri Hạ không sao, vết đâm vừa phải, cô không chịu được ngã lăn xuống đất. Người phụ nữ nắm lấy cơ hội này, dùng thân hình to lớn của mình đè lên người Nguyễn Tri Hạ, dùng một tay nắm tóc cô và tay kia thì giáng từng đòn lên người cô.
Đám người xem náo nhiệt nhíu mày, chẳng ai thèm quan tâm đến tình hình của Nguyễn Tri Hạ, chỉ một mực cầm máy ảnh, thỉnh thoảng lại có vài tia sáng hiện lên.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy toàn thân đau nhức, khuôn mặt dường như bị thứ gì đó cào nát, cảm giác ê ẩm, đầu đập xuống đất, đè trên người cô có lẽ có tới hơn hai người phụ nữ, cả người cô bị đè ở bên dưới, không có khả năng kháng cự.
Trong lúc choáng váng, ngay cả khi cô muốn đưa tay lên vào mặt mình cũng không thể làm được.
“Có máu chảy ra kìa!” Cậu nhóc kia hoảng sợ vứt con dao nhỏ trên tay đi, vừa kêu lên vừa kéo góc áo của người phụ nữ kia, nấp sau lưng bà ta.
Người phụ nữ kia không sợ hãi chút nào, do chưa hết giận, bà ta thở hổn hển, hừ một tiếng nói: “Nguyễn Tri Hạ, con khốn hèn hạ chuyên đi dụ dỗ chồng người khác, phá hoại gia đình người ta, nếu hôm nay mày chết ở đây, thì coi như là đền mạng cho con trai và chồng tao đi, thế đã là hời cho mày lắm rồi đấy” Máu chảy trên mặt đất, ý thức của Nguyễn Tri Hạ có hơi không ổn định, tay bắt đầu run lên, sờ phía sau của mình, một vũng máu đỏ thẫm, cô không nhịn được kêu một tiếng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, khó khăn cuộn tròn cơ thể của mình lại.
“Mẹtl” Hướng Minh còn nhỏ, chân lại ngắn, khi cậu bé chạy đến sảnh lo lắng chờ thang máy thì tình cờ gặp Tư Mộ Hàn đang đi xuống cùng một nhóm người khác, mặc dù mẹ cậu bé không thích ông chú này lắm nhưng thời gian gấp rút, cậu bé không thể đợi thêm được nữa, túm lấy Tư Mộ Hàn kéo ra ngoài.
Không ngờ rằng khi anh vừa bước ra đã nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Tri Hạ đang nằm trong vũng máu.
“Hình như Tư Mộ Hàn đã đến „ rồi…
“Người tới hình như là Chủ tịch của Tập đoàn Sunrise thì phải? Xem ra người phụ nữ kia nói mình đã bám được đùi của Chủ tịch Tư là sự thật…
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn từ đằng xa, những người có mặt ở đó bỗng chốc biến mất một nửa, nghe đồn rằng người thừa kế của Tập đoàn Sunrise là người tàn nhẫn máu lạnh và luôn bao che cho người của mình, cho dù Nguyễn Tri Hạ chỉ là người tình của anh, bị người vây đánh như vậy thì e rằng những người đó cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Một tay anh ôm lấy Hướng Minh rồi sải bước đi tới với dáng người cao ráo cùng đôi chân thon dài, nhìn từ xa không thấy rõ tình hình bên trong mãi cho đến khi lại gần màu đỏ tươi chói lọi khiến đôi mắt anh cay xè. Anh đặt Hướng Minh xuống rồi cẩn thận ôm Nguyễn Tri Hạ dựa vào người mình với vẻ mặt lạnh băng.
Bầu không khí dường như trở nên đông cứng lại khiến cho những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.
Tư Mộ Hàn đau lòng ôm người lên: “Tri Hạ, tôi lại đến muộn rồi…” Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, †úm chặt vạt áo trước ngực của anh, cánh môi khẽ mở lại không phát ra được âm thanh nào cả, nhưng có thể nhìn ra được cô đang cố gắng giải thích chính mình bị oan uổng.
Cô không thể gánh nổi những tội danh này, chuyện này đúng là họa từ trên trời rơi xuống.