Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3024

Đây là lần đầu tiên Trân Mộc Châu được bước vào văn phòng của Tư Mộ Hàn, cô ta có chút vừa mừng vừa Sợ.

“Mộ Hàn, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao?” Trần Mộc Châu thích Tư Mộ Hàn, thích ròng rã hai mươi năm trời.

Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn thì trong mắt của cô ta đã không thể chứa được những người khác. Hai mươi năm trời, Tư Mộ Hàn đã trở thành chấp niệm day dứt sâu thẳm nhất của cô.

“Nguyễn Kiến Định về rồi.” Tư Mộ Hàn khép hờ mắt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng rất im lặng, chỉ có tiếng ngón tay anh gõ lên bàn cạch cạch.

Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời ngoài kia như vừa được tẩy rửa, cả cửa sổ cũng lộ ra sắc thái sáng rỡ. Trời dần dần tối xuống, muôn màu muôn vẻ, bóng đêm dần dần xuất hiện.

Mặt của Trần Mộc Châu cứng lại, cà phê cô ta cầm trong tay mang theo một chút hơi đắng, nhẹ nhàng tản ra khắp căn phòng. Trân Mộc Châu hơi cúi đầu, cô ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tư Mộ Hàn đang để trên bàn, do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Em không hiểu anh muốn nói cái gì.

Em cũng vừa mới biết chủ tịch của TQT lại là Nguyễn Kiến Định” Tư Mộ Hàn không trả lời, không biết anh lấy một điếu thuốc ở đâu ra, anh kẹp vào ngón tay nhưng đốt mà không hút.

Trần Mộc Châu nhận ra được lần này Tư Mộ Hàn đồng ý để cho cô ta tiến đến có lẽ hoàn toàn không phải là muốn tiếp nhận cô ta.

Trần Mộc Châu thở dài rồi ngẩng đầu lên, cô ta tựa lưng vào ghế rồi hơi nheo mắt lại. Khí thế của cô ta càng ngày càng mạnh, dù sao thì cũng đã lăn lộn ở Phước Sơn năm năm trời: “Anh có ý gì đây hả Mộ Hàn, em đợi anh nhiều năm như vậy rồi. Trước kia ông nội nói em là vợ sắp cưới của anh, anh cũng không phản đối. Anh chờ tới bây giờ mới nói có phải là hơi quá đáng rồi không? Chẳng lẽ anh định bắt nạt Phước Sơn nhà em à?” Tư Mộ Hàn nghiêng đầu qua, lầu cao san sát nhau, ánh đèn neon sáng lên, hắt vào trong văn phòng, phủ lên đôi mắt anh một tâng sáng. Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu một lúc lâu rồi nói với giọng điệu khẳng định: “Chuyện của Tri Hạ năm xưa là cô làm đúng không.”

“Làm sao mà thế được. Tư Mộ Hàn, không có bằng chứng thì cho dù anh không thích em anh cũng không thể nói xấu em như vậy.”

“Đúng là tôi không có bằng chứng.

Trần Mộc Châu, nếu như không phải có nhà họ Trân chống lưng thì cô cho rằng bây giờ cô còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi được à?” Tư Mộ Hàn điều tra ròng rã năm năm trời, nhưng chẳng hề tìm ra một chút xíu chứng cứ nào. Trân Mộc Châu của năm xưa không thể nào thông minh như vậy được, thậm chí anh còn không biết người giúp đỡ cô ta là nam hay nữ. Đó mới là điều đáng sợ nhất.

“Cũng vì người phụ nữ anh yêu chết rồi, cũng bởi vì em yêu anh nên là do em hại cô ta đúng không? Từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ tới chuyện hại Nguyễn Tri Hạ, cho dù anh có tin hay không thì em cũng không làm chuyện đó.” Tư Mộ Hàn không nói lời nào, anh dùng một giọng điệu lạnh nhạt mà trần thuật: “Không cần tôi nói thì cô cũng biết thủ đoạn của Nguyễn Kiến Định ghê gớm tới cỡ nào. Bây giờ tôi không đυ.ng nhà họ Trần được nhưng không có nghĩa là Nguyễn Kiến Định cũng không.

Tôi sẽ luôn luôn nhìn chằm chằm cô, cô về nói với người đứng sau cô rằng tốt nhất đừng để tôi bắt được điểm yếu. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa toàn bộ nhà họ Trần xuống địa ngục’“

“Mộ Hàn, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, từ nhỏ em đã đi lẽo đếo theo anh. Chẳng lẽ anh không biết em là người như thế nào sao? Em không biết người phía sau gì đó mà anh nói, em không thẹn với lương tâm của mình”

“À..” Gương mặt của Tư Mộ Hàn lại càng thêm lạnh lùng, trong mắt Hướng Minh tràn ngập sự châm chọc: “Nếu như để tôi tìm ra được chứng cứ, thì tôi sẽ bắt cô nhảy lại một trăm lần theo cách mà Tri Hạ đã nhảy xuống” Điếu thuốc chỉ còn một nửa, Tư Mộ Hàn trực tiếp dúi vào gạt tàn cách đó không xa, rõ ràng sự kiên nhẫn của anh đã tới giới hạn. Có một số người mà anh còn chẳng bằng lòng đối diện với họ, dù chỉ là thời gian một điếu thuốc.

“Mộ Hàn, em…”

“Cút” Tư Mộ Hàn còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, anh không muốn nghe tiếng của Trần Mộc Châu nữa, anh nhắm mắt lại rồi dựa vào ghế.