Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2969

Cô ta vội vàng chạy tới, nhấc màn hình sáng lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đinh Tiến Đạt gửi tin nhắn đến báo Nguyễn Tri Hạ gân đã chết đến thi thể không còn, cho dù bọn họ muốn tìm cũng không có cách nào.

Dù đám cưới bị hoãn lại, đời này Tư Mộ Hàn cũng chỉ có thể là của cô ta mà thôi.

Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua so với thời gian dự kiến ban đầu, đám cưới vẫn chưa có dấu hiệu bắt đầu, những vị khách đến dự đám cưới dần nhận ra có gì đó không ổn, xì xào đoán già đoán non nhưng ngoài mặt thì tươi cười tỏ vẻ kiên nhẫn.

Những người ghen ghét với cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc lớn ở Hải Phòng quả thực rất kiên nhẫn. Nếu Tư Mộ Hàn mãi không xuất hiện sẽ lập tức có trò hay để xem, cũng không biết ông cụ Chánh sẽ ngăn cơn sóng dữ như thế nào.

Một nhóm người khác liên tục đến chỗ Vũ Tuyết Phương hỏi thăm tình hình. Vũ Tuyết Phương hoàn toàn không thấy căng thẳng, khóe miệng khẽ nhếch, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy tâm trạng bây giờ của bà ta rất tốt.

Đang lúc suy đoán hăng say, đột nhiên họ nhìn thấy cô chủ lớn họ Trần vịn cánh tay của ông cụ Chánh đi ra.

Âm thanh thảo luận không khỏi nhỏ hơn mấy lần rồi từ từ biến mất, toàn bộ hội trường lập tức trở nên yên tĩnh vì sợ ông cụ Chánh có tiếng sát phạt quyết đoán trước mặt sẽ ghi nhớ.

Khi Vũ Tuyết Phương nhìn thấy Trần Mộc Châu đi ra cùng ông cụ Chánh, nụ cười trên mặt càng sâu, cầm ly rượu chậm rãi đi tới: “Thế nào? Tìm được người chưa?” Trần Mộc Châu lắc đầu với vẻ mặt khó coi, khóe miệng cố nhếch lên khiến cả khuôn mặt cô ta trông càng kỳ quái.

“Không muốn cười thì đừng cười! Ông cụ Chánh, dù sao thì Trần Mộc Châu cũng là con gái của tôi, có phải Tư Mộ Hàn hơi quá đáng rồi không? Đến cùng thì cuộc hôn nhân này có kết hay không? Nếu không thích Trần Mộc Châu của chúng tôi thì có thể nói, nhân lúc còn sớm mà kết thúc, đừng cứ chiếm chỗ lại không ¡ ra phân.

Con gái của Vũ Tuyết Phương tôi trước nay luôn được người ta cầu gả đấy”

Nhìn sắc mặt của ông cụ Chánh dần trầm xuống, Vũ Tuyết Phương nhếch miệng, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ông già chết tiệt này lúc trước từng không ít lân ngáng chân bà ta, lúc mất mặt như vậy, đương nhiên bà ta rất vui lòng đứng xem.

Những vị khách vốn đang chờ đợi diễn biến của tình huống này đều quay đầu lại nhìn, động tác vô cùng chỉnh tê.

Trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, cổ ngẩng cao, thậm chí vứt luôn lễ nghỉ lịch sự bản thân đã nhiều lần nhấn mạnh trước đây ra sau đầu.

Trần Mộc Châu không kịp phản ứng trong một lúc, máy móc ngẩng đầu lên nhìn người mẹ luôn bị chính mình hắt hủi này.

Cô ta sững sờ nhìn lên, lần đầu tiên nhận ra cảm giác được bênh vực là như thế nào, mặc dù những gì bà ta nói không hề êm tai.

“Tất nhiên là tôi sẽ cho nhà họ Trần một lời giải thích. Chẳng qua Mộ Hàn có việc gấp phải ra nước ngoài, tôi ở đây là để thay mặt nó giải quyết chuyện hôn nhân với Trân Mộc Châu trước. Trước khi đi thằng nhóc con nói với tôi rằng khi nào nó quay lại thì sẽ nhận lỗi với Trân Mộc Châu thật tốt!”

Ông cụ Chánh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trần Mộc Châu an ủi, cười nói trước mặt mọi người.

Trần Mộc Châu và Vũ Tuyết Phương nhìn nhau một lúc, sau đó cúi đầu xem như chấp nhận lời hứa của ông cụ Chánh.

Vũ Tuyết Phương hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng bò ra từ trong bụng bà ta ra, là tự tay bà ta nuôi lớn, trong lòng Trần Mộc Châu nghĩ thế nào chẳng lẽ bà ta còn không biết sao? Gấp gáp gả đến mức này, ngay cả chú rể không tới cũng không ngại.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, chuyện này dễ dàng bị lừa gạt trôi qua như thế.

Ngoài mặt anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt nhưng trong lòng từng người nghĩ thế nào thì không ai biết, chỉ sợ chuyện cậu chủ nhà họ Tư ngang nhiên đào hôn sẽ sớm lan rộng khắp Hải Phòng.

Bữa tiệc diễn ra như thường lệ, ông cụ Chánh đưa Trần Mộc Châu đi khắp nơi gặp mặt mọi người, cũng coi như là giúp cô ta chống lưng.

Một cô gái đứng bên cạnh Vũ Tuyết Phương hâm mộ nhìn cô ta một cái, thì thào nói: “Con gái cô thật tốt số, có thể được ông cụ Chánh yêu thương, so ra còn tốt hơn bất kỳ thứ gì!”