Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2939

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên cười: “Tư Mộ Hàn, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Huống chỉ nhận tiền của người khác thì phải làm việc cho phải chứ. Tôi không thể vừa cầm tiền của cô Mộc Châu, vừa dụ dỗ chồng sắp cưới của cô Mộc Châu được, điều này vô nhân đạo quá.”

“Cho nên em thật sự định bán tôi với giá bảy tỷ sao?”

“Anh Mộ Hàn, chẳng lẽ là do tôi diễn đạt không đủ chính xác sao? Mối quan hệ hợp tác của chúng ta đã kết thúc khi anh kết hôn rồi. Tôi cũng muốn cảm ơn anh Mộ Hàn đây đáng giá như thế đấy, phút cuối còn để tôi kiếm được tiền nữa…” Chưa kịp nói xong, Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy cằm của cô, anh dùng sức không hề có chút nương tay, như là đang trừng phạt cô. Một tay ôm chặt hai cánh tay của cô, tay kia bóp cằm cô, nhưng mặc kệ Nguyễn Tri Hạ giãy giụa như thế nào, Tư Mộ Hàn vẫn không có ý định buông ra.

“Nguyễn Tri Hạ, đôi khi tôi rất muốn xé não của em ra để xem có gì trong đó đấy. Tôi đối xử với em như thế nào, em thật sự không cảm nhận được sau ngần ấy năm sao? Nguyễn Tri Hạ, em không có trái tim à, bán tôi cho Trần Mộc Châu với giá bảy tỉ sao? Nguyễn Tri Hạ, em nhẫn tâm như thế sao?” Khuôn mặt đau đớn của Nguyễn Tri Hạ trở nên tái nhợt, hai tay đã hơi tê dại, da thịt trên mặt giống như không còn là của mình nữa. Cô thậm chí không quan tâm Tư Mộ Hàn đang nói cái gì, cô thử giật mạnh ra nhưng vẫn không được nên chỉ đơn giản đổi sang một vị trí thoải mái hơn một chút, tựa vào cánh tay của Tư Mộ Hàn.

“Nguyễn Tri Hạ, tôi sẽ không trì hoãn việc anh trai em ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng em nhất định phải ở lại thành phố này.” Người vốn dĩ nói chuyện nhẹ nhàng bỗng nhiên cứng đờ, anh ôm Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi cửa mà không quan tâm chuyện gì nữa, sắc mặt tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên sắc bén.

“Tư Mộ Hàn, anh buông tôi ra! Đồ khốn!” Trái tim Nguyễn Tri Hạ bắt đầu hoang mang, vất vả lắm thì tiền mới tới tay, kết quả lại bị người này mang đi.

Tư Mộ Hàn không cho Nguyễn Tri Hạ và Lê Quốc Nam cơ hội phản ứng, không dừng lại một chút, nhanh chóng mang theo Nguyễn Tri Hạ và rời khỏi bệnh viện.

Vệ sĩ đã vội vàng chạy tới bệnh viện, tài xế giúp mở cửa xe, Tư Mộ Hàn cẩn thận ôm Nguyễn Tri Hạ trong tay rồi ngồi vào xe.

Ngay sau khi thân thể được giải phóng, Nguyễn Tri Hạ chật vật giãy giụa lùi đến cửa xe bên kia, không muốn ở chỗ này phút giây nào nữa, điều này đã hoàn toàn chọc giận Tư Mộ Hàn: “Rốt cuộc em muốn thế nào? Ngoại trừ danh phận thì tôi có thể cho em mọi thứ, như vậy vẫn chưa đủ sao?”

“Trần Mộc Châu có biết tất cả những điều anh làm không? Nhà họ Tư có biết không? Liệu họ có đồng ý để tôi ở lại với anh không?” Tư Mộ Hàn dừng lại một lát, hai tay anh nắm chặt Nguyễn Tri Hạ, hai mắt đỏ hoe: “Nguyễn Tri Hạ, đây không phải là lý do để em rời xa tôi, em nên hiểu. Em không nên gặp Trần Mộc Châu và nhận tiền của cô ta. Tôi thật sự muốn bóp chết em mà, Nguyễn Tri Hạ, chịu thua với tôi khó như vậy sao? Thà cúi đầu trước Trần Mộc Châu để chống lại tôi sao?” Nguyễn Tri Hạ thấy anh dần dần trở nên điên cuồng, nhưng cô lại dần dần bình tĩnh, ánh mắt vô hồn như kiểu trước mắt chỉ là người xa lạ, hồi ức cũng nhẹ nhàng trôi xa.

Rõ ràng năm năm trước còn nói mình là phượng hoàng bay lên chín tầng trời, không giống những người phụ nữ ham tiền kia, nên làm vợ của Tư Mộ Hàn anh đây…

Mới năm năm mà mà đã cảnh còn người mất, Nguyễn Tri Hạ muốn cười một chút nhưng nước mắt lại không vâng lời mà tuôn rơi, lúc đó cô thực sự tin những gì anh nói, nhưng bây giờ anh lại bảo cô phải giống như những người phụ nữ kia, đúng thật là nực cười.

Đôi mắt đẹp mờ mịt cụp xuống, cô dựa vào cửa xe, không còn giãy giụa nữa, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lê Quốc Nam, nhờ anh ta đưa anh trai đi Mỹ trước, chờ Tư Mộ Hàn buông lỏng cảnh giác thì mình sẽ qua đó tìm sau.

Cả đoạn đường không ai nói chuyện cả, xe vừa dừng lại, Tư Mộ Hàn như ôm một con búp bê thủy tinh mỏng manh, thận trọng nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi vào biệt thự.

Vừa bước vào cổng, Trần Mộc Châu đã đi về phía anh, Nguyễn Tri Hạ giật mình, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Tư Mộ Hàn kéo đi ngang qua Trần Mộc Châu rồi bước vào sảnh.

“Anh Hàn, hiếm khi anh đưa cô Tri Hạ tới, sao không nói trước với em một tiếng, để em chuẩn bị trà nước đãi khách chứ?” Khuôn mặt của Trần Mộc Châu có chút khó coi, nụ cười trên khóe miệng càng thêm vẻ cứng rắn, nhưng nó lại đầy kẻ hở trong mắt Nguyễn Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn vẫn thờ ơ không chút dao động.

Hai người bọn họ trừng mắt nhìn nhau, Nguyễn Tri Hạ đặt tay ở bên hông theo thoái quen, nhưng Tư Mộ Hàn lại nhanh chóng kéo tay cô qua.

Cô rút lại cũng không rút lại được, mím môi cười: “Anh Tư Mộ Hàn, lạnh nhạt với vợ tương lai hình như không tốt lắm đâu.” Buông những lời này xong, Nguyễn Tri Hạ không chút lưu tình, thu tay về rồi bước lên lầu.