Cố Mãn Mãn kỳ thật có chút ăn không hết, nhìn anh không để lại chút nào, cô cũng ngại để thừa cơm, nên đành chậm rãi ăn vào.
Cô tự cho rằng mình không thể hiện ra ngoài, nhưng Đào Triển Minh vẫn phát hiện.
Giọng nói Đào Triển Minh từ đỉnh đầu truyền đến.
“Ăn không hết thì đừng ăn nữa.”
“Còn có thể ăn thêm một chút…”
Cố Mãn Mãn nói có thể ăn thêm một chút, thực sự chỉ là một chút, sau đó buông đũa.
Phát hiện Đào Triển Minh nhìn chằm chằm vào mình, cô cũng có chút ngại ngùng: “Tôi ăn xong rồi.”
Đào Triển Minh không nói một lời bưng phần ăn của cô lên.
Cố Mãn Mãn trong lòng phiền muộn, phẩm chất của Đào Triển Minh đã tốt đến nỗi giúp nhà hàng dọn bàn ăn sao?
Nhưng một khắc sau, cô mở to mắt: “Ông… Ông chủ Đào…”
“Hả?” Đào Triển Minh không ngẩng đầu.
“Đó là tôi ăn…” Còn dư lại.
Cô cho rằng Đào Triển Minh muốn giúp nhà hàng dọn bàn, nhưng không ngờ lại lấy phần ăn của cô qua ăn phần cô để lại.
Anh ăn chưa no sao?
Chưa no thì có thể gọi thêm một phần nữa mà?
Hơn nữa, không phải anh thích sạch sẽ sao?
A a a a a!!!!
Cả người Cố Mãn Mãn cũng ngổn ngang trong gió rồi.
Đào Triển Minh rốt cuộc là làm gì a a a!!!
Cố Mãn Mãn thở cũng không dám thở mạnh, cô thật sự không hiểu nổi hành động này của Đào Triển Minh.
Cô bị sợ choáng váng, không thể nói gì.
Đào Triển Minh nhanh chóng ăn hết thức ăn cô ăn không hết.
Anh để đũa xuống, ngẩng đầu lên, Cố Mãn Mãn cuống quít quay đầu nhìn về phía nơi khác.
Đẳng cấp của Cố Mãn Mãn, trong mắt Đào Triển Minh là một bạn nhỏ, cô suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn mặt cô có thể nhìn ra được hết.
“Không ăn thì lãng phí hết rồi, đúng lúc em ăn thừa lại cũng không nhiều.” Đào Triển Minh ung dung giải thích, vô cùng tự nhiên.
Cố Mãn Mãn quay đầu, sâu kín nói: “Trọng điểm không phải lãng phí thức ăn…”
Đào Triển Minh: “Vậy trọng điểm là gì?”
Cố Mãn Mãn: “…” Trọng điểm đó là đồ ăn cô ăn còn dư lại.
Những lời này quả thật cô không có dũng khí nói ra.