Nghe giọng điệu này, không hiểu tâm trạng của Thẩm Lệ là thế nào, giống như là đang cảm thán, lại cũng giống như đang mê mẩn.
Tiêu Văn cảm thấy lúc này Thẩm Lệ hơi khác thường.
Nhưng cô ta vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, thuận theo lời nói của Thẩm Lệ: “Đúng, cô nói không sai, tôi không xứng làm mẹ…”
Thẩm Lệ không nói gì, dường như đang chìm vào trong suy nghĩ của mình, thoạt nhìn đã hơi thất thần.
Tiêu Văn cảm thấy thời cơ đã đến.
Cô ta muốn nhân lúc Thẩm Lệ đang thất thần, đẩy Thẩm Lệ ra rồi chạy trốn.
Nhưng cô ta mới khẽ cử động, Thẩm Lệ đã lập tức đề phòng, dí mạnh mảnh vỡ bình hoa đang nằm trên cổ cô ta xuống.
Trên cổ dinh dính ẩm ướt, Tiêu Văn cũng không biết đó là máu mình hay là máu trên tay Thẩm Lệ.
Cô ta sợ hãi không dám nhúc nhích, giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào: “Thẩm Lệ, tôi sai rồi, cầu xin cô tha cho tôi, tôi cũng không dám nữa, mau cứu người…”
Nói đến câu sau, cô ta bật khóc, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ mà cô gái ở tuổi này nên có rồi.
Thẩm Lệ cong môi mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Tay cầm mảnh vỡ bình hoa của cô khẽ dí xuống, vạch ra một vết thương trên cổ Tiêu Văn.
Tiêu Văn sợ hãi ngừng khóc, run lẩy bẩy nhìn Thẩm Lệ: “Cô… cô nhớ Cố Tri Dân không, chẳng phải cô còn có Cố Tri Dân sao? Nếu cô gϊếŧ tôi, cô sẽ ngồi tù…”
“Ngồi tù?” Thẩm Lệ cười lạnh: “Cô cảm thấy Cố Tri Dân sẽ để tôi phải ngồi tù sao?”
Tiêu Văn khựng lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời Thẩm Lệ nói.
Cố Tri Dân có quyền có thế, nhà họ Cố sau lưng anh ta cũng có nền móng vững chắc, Tư Mộ Hàn còn là bạn tốt của anh ta, nếu như bọn họ nhất định muốn bảo vệ Thẩm Lệ thì cũng không phải là không thể.
Tiêu Văn càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, lúc này cô ta mới phát hiện, trước kia Thẩm Lệ không để ý đến cô ta thật sự là vì lười không thèm để ý đến cô ta.
Nếu Thẩm Lệ muốn xử lý cô ta thì sẽ có rất nhiều cách.
Hơn nữa còn là xử lý cô ta rồi, lại không cần phải gánh chịu bất kỳ hậu quả gì.
Tiêu Văn bị loại ám thị tâm lý này đánh cho tan tác, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống: “Đúng… xin lỗi Thẩm Lệ… không phải lỗi của tôi… là có người cho tôi một khoản tiền rất lớn, bảo tôi đến làm chuyện này… tôi chỉ là cầm tiền làm việc mà thôi…”
Tiêu Văn hoảng sợ đến choáng váng, nói mà liên tục đứt quãng.
Nhưng Thẩm Lệ vẫn nghe thấy rõ ràng, có người sai khiến Tiêu Văn.
Giống như suy đoán ban đầu của cô, chỉ dựa vào Tiêu Văn thì quả thật không thể nào làm được chuyện này, ngay cả việc trói cô đến cũng rất khó rồi.
Thẩm Lệ lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Văn: “Ai cho cô tiền?”
“Tôi không biết…” Tiêu Văn lắc đầu.
“Không biết?” Thẩm Lệ lặp lại lời Tiêu Văn nói một lần, tay cầm mảnh vỡ bình hoa lại khẽ dùng sức dí xuống.