Thẩm Lệ phanh gấp, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, bị dây an toàn kéo về sau.
Cô hết kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn qua kính chắn gió, lấy điện thoại di động ra gọi cho bảo vệ.
Bảo vệ đến nhanh chóng.
Thạch Quân cũng đến cùng nhân viên bảo vệ.
“Vợ ơi, sao em lại ở đây? Anh tìm em suốt một lúc rồi, muốn đi đâu cũng không nói trước với anh một tiếng, làm anh lo lắng lắm đó…” Thạch Quân vẻ mặt quan tâm đi về phía Tiêu Văn.
Tiêu Văn vẫn đứng trước xe của Thẩm Lệ, khi cô quay đầu nhìn Thạch Quân, có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt Tiêu Văn từ góc độ của Thẩm Lệ.
Nhân viên bảo vệ bước tới, Thẩm Lệ mở cửa bước xuống xe.
“Cô Thẩm.” Bảo vệ khẽ gật đầu, thái độ rất nhẹ nhàng.
Thẩm Lệ hơi cong khóe môi: “Tôi xin lỗi, làm phiền anh một chuyến rồi.”
Thẩm Lệ xinh đẹp, nở nụ cười như này, bảo an liền ngượng ngùng: “Đây là chuyện chúng tôi nên làm mà…”
“Cô Thẩm?” Giọng của Thạch Quân vang lên.
Thẩm Lệ quay đầu lại, thấy Thạch Quân đang ôm Tiêu Văn đến gần cô hai bước.
“Cô Thẩm.” Đôi mắt Thạch Quân hệt như bút lông, cẩn thận quét từ trên xuống dưới, ánh mắt so với lúc trước còn sáng hơn một chút: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô Thẩm gần như vậy, người thật còn đẹp hơn trên TV nữa.”
Lúc anh ta nói, mắt anh ta không rời khỏi Thẩm Lệ một tấc.
Thạch Quân từng là một nhà đầu tư mạo hiểm, có một thời gian anh ta đã kiếm được bộn tiền từ một số hạng mục, rất là phong quang, anh ta cũng từng hợp tác với nhiều sao nữ, nhưng anh ta chưa từng hợp tác với ai đẹp bằng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ bị anh ta nhìn có hơi khó chịu, sắc mặt lập tức lạnh đi, cô quay đầu nói với nhân viên bảo vệ: “Tôi đi trước.”
“Cô Thẩm, đợi đã…” Thạch Quân chuẩn bị tiến đến giữ Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhanh tay né tránh, Thạch Quân nắm lấy một khoảng trống không, vẻ mặt có chút khó coi, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười: “Đừng vội rời đi, cô Thẩm, tôi còn muốn xin lỗi thay vợ tôi, cô ấy đã gây rắc rối cho cô phải không? Vậy đi, tôi sẽ đãi cô một bữa tối…”
“Không cần.” Thẩm Lệ không đợi anh ta nói xong liền từ chối.
Thẩm Lệ đã lăn lộn ở trong ngành suốt những năm này, đã gặp qua không ít đàn ông, sao cô có thể không nhìn ra chút tâm tư này của Thạch Quân.
Chỉ là rác trong đống rác rưởi.
Tiêu Văn vốn đã bị Thạch Quân bao quanh, đột nhiên nhỏ giọng: “Thẩm Lệ, xin lỗi.”
Cô ta nhỏ giọng nói, cằm hơi hếch, đứng bên cạnh Thạch Quân như vậy, trông cô ta yếu ớt đến đáng thương.
Trong chốc lát, Thẩm Lệ khẽ động lòng.
Tiêu Văn lại nói: “Đừng giận, chỉ là tôi không gặp cô quá lâu, muốn nói chuyện với cô.”
Trong lòng Thẩm Lệ tự giễu.