Lúc ra khỏi thang máy, Thẩm Lệ buông tay Cố Tri Dân ra, hai người một trước một sau đi vào phòng bao.
Cửa phòng bao không đóng chặt, lúc Thẩm Lệ gần tới cửa phòng bao, thì nghe thấy tiếng khóc la inh ỏi ở bên trong. Cô quay đầu nói với Cố Tri Dân: “Giờ chúng ta rời đi có lẽ vẫn còn kịp.”
Nhưng một giây sau, Quý Vãn Thư đã ra khỏi phòng bao, rồi nhìn thấy họ.
“Hai người đến rồi à!” Ngoài miệng Quý Vãn Thư nói là “hai người”, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cố Tri Dân, hai mắt sáng lên.
Thẩm Lệ đi tới một bước, cố ý chặn trước mặt Cố Tri Dân, rồi nhìn Quý Vãn Thư: “Đúng thế.”
Đáy mắt Quý Vãn Thư thoáng qua tia bất mãn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không lộ ra chút sơ hở: “Mọi người đều tới rồi, đang đợi hai người đấy.”
Lúc này Thẩm Lệ mới nhấc chân đi vào.
Quý Vãn Thư đứng im tại chỗ, rõ ràng đang đợi Cố Tri Dân đi sau Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhìn thấu tâm tư của cô ta, nên lúc đi ngang qua Quý Vãn Thư, cô kéo cánh tay cô ta, nở nụ cười vô cùng cứng nhắc: “Đã lâu không gặp Quý Vãn Thư.”
Trong lòng Quý Vãn Thư nổi giận, nhưng trước mặt Cố Tri Dân, cô không tiện hất tay Thẩm Lệ ra, đành phải phối hợp tươi cười: “Đúng vậy, gần đây cô không nghỉ ngơi tốt đúng không, tôi thấy tình trạng da cô hơi xấu đó.”
Từ từ đâm một nhát dao là thủ đoạn quen thuộc của Quý Vãn Thư.
Nhưng Thẩm Lệ lại thích nói thẳng: “Công việc của cô cũng rất bận rộn đúng không, mệt đến mức khóe mắt cũng có thêm mấy nếp nhăn này, lớn tuổi rồi thì nên chú ý đến sức khỏe.”
Qúy Vãn Thư đã 30 tuổi rồi, lúc trước cô cảm thấy, đến độ tuổi này rồi, có lẽ mình sẽ ung dung, không cần dựa vào lời khen của người khác mà tìm cảm giác cân bằng trong lòng mình, như vậy quá tầm thường.
Nhưng đến độ tuổi 30 rồi, cô lại không thể thoát tục như cô tưởng tượng, cũng không có cách nào ung dung đối mặt với độ tuổi này.
Bởi vì giờ mọi thứ cô nắm giữ đều tràn ngập nguy cơ.
Lúc cô mười mấy tuổi chưa nhìn rõ sự đời, nên kiêu căng tự mãn, giờ 30 tuổi rồi, lại muốn nắm chắc mọi thứ xung quanh, bất kể là mối quan hệ hay là đàn ông.
Người lo được lo mất sẽ không ung dung được, càng huống hồ, người nói móc cô còn là Thẩm Lệ nữa.
Từ nhỏ cô đã đố kỵ với Thẩm Lệ, vì cô ta được Cố Tri Dân che chở, mấy cậu chủ có quan hệ thân thiết với Cố Tri Dân, cũng vì thế mà nể mặt Thẩm Lệ vài phần, tính cách của Thẩm Lệ cũng rất được yêu thích trong giới này.
Còn cô, thật ra chỉ là người ngoài lề trong giới này, có cũng được mà không có cũng không sao, cho dù cô đột ngột lùi ra khỏi giới này, cũng không có ai nhớ đến cô.
Trên mặt Quý Vãn Thư vẫn nở nụ cười dịu dàng, dùng giọng nói tàn nhẫn chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Thẩm Lệ, cô cảm thấy cô không có nếp nhăn à?”
“Cho dù tôi có nếp nhăn cũng bà lão tiên nữ xinh đẹp nhất, không ăn nói sắc bén đến mức cả khuôn mặt đều khó ưa như cô.” Thẩm Lệ nhìn Quý Vãn Thư cười nhạt, dáng vẻ thản nhiên không hề lo sợ.
Cố Tri Dân đứng sau Thẩm Lệ hai bước, ra vẻ quan sát xung quanh, cố ý không nhìn Thẩm Lệ và Quý Vãn Thư.
Mặc dù bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng nếu nghe kỹ, anh vẫn có thể nghe được đại khái.
Trước giờ Thẩm Lệ và Quý Vãn Thư đều không ưa nhau, lúc nãy khi cô kéo cô ta, Cố Tri Dân đã nhìn ra rồi, giờ trong lòng anh đang thầm đắc ý.