Cố Tri Dân bỏ điện thoại trên tai xuống trước mặt nhìn, lúc này điện thoại bỗng rung lên báo có tin nhắn mới.
Là tin nhắn của Kha Trật gửi số điện thoại Tiêu Văn sang cho anh.
Cố Tri Dân cực kỳ ghét Tiêu Văn, cả số số điện thoại mình dùng ngày trước anh cũng hủy cả. Đương nhiên là anh không thể có và càng không thể nhớ được số của cô ta.
Kha Trật hiểu Cố Tri Dân, vậy nên mới gửi số điện thoại sang.
Cố Tri Dân lướt nhìn dãy số, lười nhác tựa vào thành giường. Anh nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Anh bấm số điện thoại, sau một lúc mới có người bắt máy.
“Ai đấy?” Giọng Tiêu Văn truyền đến trong điện thoại.
Ngữ điệu Cố Tri Dân không hề dao động: “Nghe nói cô muốn gặp tôi?”
“Tri Dân?” Tiêu Văn vô cùng kinh ngạc: “Tri Dân, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với em rồi, anh nghe em nói…”
“Tôi đồng ý với cô.” Cố Tri Dân gọi tới không phải là để nghe cô ta nói nhảm, anh cắt lời: “10 giờ, Kim Hải.”
Thông báo thời gian và địa điểm xong anh liền cúp máy.
Anh đăng nhập facebook, phát hiện Thẩm Lệ vẫn chưa trả lời anh.
Đang lúc định vứt điện thoại sang một bên thì tin nhắn của Thẩm Lệ tới: “Lúc nãy em đang lái xe.”
Cố Tri Dân hỏi: “Em đi đâu sớm thế?”
Thẩm Lệ chụp ảnh đồ ăn vừa mới mua gửi sang cho anh.
Cố Tri Dân: “Chà, Thẩm Lệ nhà mình cũng biết đi chợ luôn nha, siêu quá rồi đó.”
Thẩm Lệ gửi một đoạn tin nhắn thoại sang, độ dài chỉ có 2 giây.
Cố Tri Dân vừa bấm vào liền nghe thấy giọng Thẩm Lệ đầy ghét bỏ: “Đồ thần kinh.”
Cố Tri Dân nhịn cười không nổi, lại trêu Thẩm Lệ thêm mấy câu rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc anh ra ngoài là đã qua 8 giờ, tới Kim Hải là 9 giờ hơn.
Ăn sáng và xem vài tin tức xong là đã đến 10 giờ.
Đúng 10 giờ, nhân viên phục vụ đến gõ cửa: “Giám đốc Cố, người anh hẹn đã tới rồi.”
Cố Tri Dân không dời mắt khỏi điện thoại, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, Tiêu Văn bước vào. Sau khi xác nhận người ngồi trong phòng đúng là Cố Tri Dân, mọi lo lắng trên gương mặt cô liền tan biến. Cô mừng rỡ bước nhanh về phía anh.
“Tri Dân, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi.” Tiêu Văn cười rạng rỡ bước tới ngồi bên cạnh anh.
Có điều ngay lúc cô còn chưa kịp ngồi xuống, Cố Tri Dân đã đi trước một bước duỗi chân đá chiếc ghế bên cạnh ra xa.
Nụ cười trên mặt Tiêu Văn thoáng chốc đông cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thận trọng nói: “Tri Dân, anh sao vậy? Sao đột nhiên…”