Cả người ăn vận trông rất qua loa qua quýt, nhưng đầy những hơi thở thiếu niên.
Thẩm Lệ có chút ngẩn ngơ.
Giống như là trông chớp mắt đã quay về hơn mười năm trước.
Người thiếu niên kêu gọi bạn bè đi chơi bóng rổ, về đến nhà qua loa tắm rửa một cái, mang theo cái đầu ướt nhẹp chạy qua sát vách gõ cửa.
Anh từ trước đến giờ đều không thích sấy tóc.
Vừa gõ vừa kêu: “Thẩm Tiểu Lệ, ra ngoài, ra ngoài ăn khuya thôi.”
“Chậc, như vậy không được a Thẩm Lệ, mời mọi người ăn khuya mà cũng không đưa tôi theo, tôi cũng đâu ăn sạch túi em được…”
Thẩm Lệ hồi thần, phát hiện Cố Tri Dân không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt mình, đang nhìn cô với vẻ cười mà như không cười.
Mà thứ đầu tiên mà Thẩm Lệ chú ý đến, chính là tóc của Cố Tri Dân.
Vừa nãy cách nhau có hơi xa, Thẩm Lệ chỉ mang máng nhìn thấy tóc của Cố Tri Dân có hơi ướt.
Nhưng lúc này quan sát ở khoảng cách gần hơn, mới phát hiện Cố Tri Dân thực ra đã sấy tóc xong rồi mới ra ngoài, bởi vì tóc của anh được xoã bung, chỉ là đuôi tóc có hơi ướt mà thôi.
Điều này nói rõ, trước khi anh đến thực ra đã sấy qua tóc rồi, chỉ là không có nhẫn nại sấy đuôi tóc khô hơn một chút mà thôi.
Sự vĩ đại của thời gian chính là ở đây, nó có thể lẳng lặng mà thay đổi một con người.
Cố Tri Dân có lẽ là vẫn không có nhẫn nại với những chuyện nhỏ, nhưng không phải là không có nhẫn nại đối với tất cả các chuyện nhỏ.
Cô đã nhìn thấy Cố Tri Dân gọt táo cho Tiêu Văn, cũng đã nhìn thấy ở trường quay chương trình, chính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói những lời giải vây cho Tiêu Văn.
Thẩm Lệ khẽ cong môi lên, nụ cười rất nhạt: “Tổng giám đốc Cố nửa đêm len lén ra ngoài ăn khuya cũng không phải là không đưa bạn gái theo sao? Sợ bạn gái ăn sạch túi của anh à?”
Nụ cười trên gương mặt của Cố Tri Dân có một giây phút nào đó cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại như thường: “Cô ấy không ăn mấy cái này.”
Cố Tri Dân nói xong thì đã thoải mái mà ngồi xuống, còn lớn tiếng nói với bên gọi đồ ăn: “Thêm hai phần tôm hùm đất nữa…”
Hoàn toàn không có khách sáo, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Thẩm Lệ mím mím môi, lấy điện thoại ra nhắn tin Messenger cho Cố Tri Dân: “Tại sao anh lại ở đây?”
Cố Tri Dân nhìn thấy tin nhắn thì ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lệ ở đối diện một cái: “Ăn khuya a.”
“Đi vòng cả nửa thành phố đến đây ăn khuya, rảnh quá nhỉ, tổng giám đốc Cố.” Biệt thự của Cố Tri Dân cách nơi này rất xa.
Cố Tri Dân trả lời: “Nhà của tôi đã sửa sang xong rồi.”
Thẩm Lệ tính toán trong lòng một hồi, Cố Tri Dân làm cháy nhà bếp là chuyện vào mồng mấy của năm mới, mới qua có hơn hai tháng mà nhà của anh đã sửa sang xong có thể ở rồi sao?
Cho dù có sửa sang xong rồi đi nữa, anh không sợ chết, Tiêu Văn mang thai có thể ở sao?
Thẩm Lệ nghĩ ngợi một hồi, vẫn là không có nhịn được: “Bản thân anh không sợ chết thì không sao, nhưng đối với thai phụ thì không tốt.”
Cố Tri Dân nghi hoặc một hồi, rồi mới phản ứng lại ý của Thẩm Lệ, anh khẽ nhíu mày, bắt đầu gõ chữ: “Tôi không có ở cùng với Tiêu Văn.”