Cô ta gào lên với Thẩm Lệ, gào xong, lại tự giễu cười một tiếng: “Là tôi ngu ngốc, vậy mà lại thật sự tin rằng những lời cô nói là thật lòng!”
Mặc dù Thẩm Lệ không thích Quý Vãn Thư, nhưng cũng không thể không thừa nhận Quý Vãn Thư là một người phụ nữ rất xuất sắc.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập rất tốt, giọng nói rất nữ tính, mặc dù có chút hư vinh và chút tật xấu, nhưng thật ra cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Bỏ qua những khuyết điểm đó, Quý Vãn Thư cũng có rất nhiều ưu điểm, chẳng hạn như xinh đẹp, có học thức, có chí tiến thủ…
Nếu không phải là thích Cố Chi Dân nhiều năm như vậy, Quý Vãn Thư có lẽ cũng sẽ không đến tận tuổi này rồi mà vẫn còn độc thân. Với điều kiện của cô ta, tìm một người đàn ông xứng đôi vừa lứa quả thật không khó, cũng có rất nhiều người đã theo đuổi cô ta.
Chẳng qua chỉ là lỡ lòng yêu một người đàn ông không yêu mình mà thôi.
Lúc trước, Thẩm Lệ bởi vì Cố Chi Dân mà luôn ghét Quý Vãn Thư.
Đối với việc đã qua, xem kỹ lại một lần nữa những chuyện trong quá khứ và Quý Vãn Thư, cô phát hiện bản thân đã không còn ghét Quý Vãn Thư nữa, ngược lại có chút yêu thích cô ta.
Thẩm Lệ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giọng nói nghiêm túc: “Tôi thực sự thật lòng.”
Quý Vãn Thư chỉ cười lạnh một tiếng, căn bản không tin lời Thẩm Lệ nói.
“Gần đây có lẽ cô cũng khá bận, cho nên mới không có thời gian xem tin tức giải trí. Sau khi cô đi, tôi cũng mới biết Tiêu Văn đã mang thai.”
Có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, không cần phải khơi dậy những hiểu lầm không cần thiết.
Nét mặt của Quý Vãn Thư nhìn Thẩm Lệ vô cùng nghiêm túc, sắc mặt cũng không tự chủ được có chút dao động: “Thật không?”
“Tiêu Văn đến tìm tôi gây phiền phức, đánh người đại diện của tôi, tôi còn tặng cho cô ta một bạt tai, sau đó video tôi đánh cô ta bị phát tán trên mạng, chuyện này náo loạn một trận mới có thể giải quyết êm xuôi, khi đó, tôi cũng mới biết chuyện cô ta mang thai.”
Mấy năm nay, Quý Vãn Thư đều ở nước ngoài, nhưng Thẩm Lệ biết thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ nghe được một vài tin tức truyền miệng ở những buổi tụ tập. Quý Vãn Thư hình như là một chuyên gia gì đó, cô ta trở về nước phát triển có lẽ rất bận rộn, bình thường không có chuyện gì cũng sẽ không quá đặc biệt quan tâm đến những chuyện trong giới giải trí.
Đúng như Thẩm Lệ nghĩ, bình thường Quý Vãn Thư bận rộng làm nghiên cứu, học thuật, quả thật không có thời gian quan tâm đến giới giải trí.
Quý Vãn Thư biết chuyện Tiêu Văn mang thai cũng là do nhìn thấy mọi người bàn tán trong nhóm chat, cho nên sau đó mới lên mạng tìm hiểu.
Quý Vãn Thư đặt cốc rượu trong tay xuống, cầm lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm những chuyện Thẩm Lệ nói.
Thẩm Lệ cũng không thúc giục cô ta, để cô ta có thời gian tìm hiểu, tự rót rượu vào cốc của mình, sau đó chậm rãi tựa người vào ghế sofa.
Đợi đến khi cốc rượu của Thẩm Lệ nhìn thấy đáy, Quý Vãn Thư rốt cuộc cũng đã đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhận thấy cái nhìn chăm chú của Quý Vãn Thư, cô ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Quý Vãn Thư, ánh mắt này của cô là có ý gì?”
Nếu cô không nhìn nhầm, ánh mắt lúc này của Quý Vãn Thư mang theo chút đồng cảm.
Quý Vãn Thư nghiêm túc đánh giá Thẩm Lệ, giống như an ủi thở dài một hơi: “Ban đầu còn cho rằng tôi rất thảm, nhưng nhìn thấy Cố Chi Dân bởi vì người phụ nữ đó mà để cô nghỉ việc, tôi bỗng cảm thấy cô còn thê thảm hơn tôi nhiều.”
“…” Thẩm Lệ khẽ giật khóe môi, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào.
“Từ nhỏ Cố Chi Dân là người hiểu cô nhất, cho dù cô đi đâu, làm gì, hay khi cô không có mặt ở buổi liên hoan, chỉ cần nhìn thấy món đồ chơi thú vị, đồ ăn ngon, anh ấy đều sẽ mang về một phần cho cô, người bên cạnh muốn chạm vào cũng không cho chạm.”