Tiêu Văn sững sờ, nhưng Thẩm Lệ cũng không quan tâm đến biểu hiện của cô ta ra sao, bước ra khỏi thang máy.
Tiêu Văn và Cố Tri Dân sống ở tầng cao hơn, cửa thang máy đóng lại, Tiêu Văn quay đầu hoài nghi nhìn Cố Tri Dân: “Tri Dân, Thẩm Lệ vừa nãy có giọng điệu như thế, lại còn cảnh cáo em?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, cô ấy cảnh cáo cô làm gì?” Cố Tri Dân khẽ rũ mắt, khiến mọi người không thể nhìn thấy biểu cảm trong mắt anh ta.
“Đó là….”Tiêu Văn suy nghĩ một chút: “Em cũng không biết nói thế nào, chỉ là cảm giác rất lạ, mang giọng điệu của người từng trải.”
Cố Tri Dân vẫn luôn không muốn nhìn Tiêu Văn, nhưng khi nghe câu này, nhướn mắt nhìn Tiêu Văn.
Tiêu Văn đang ở trong suy nghĩ của chính mình nên không để ý đến sắc mặt của Cố Tri Dân.
“Nói ra cũng thật kỳ lạ, đã nhiều năm rồi, từ khi ra mắt đến bây giờ Thẩm Lệ chưa từng có bạn trai, điều này rất bất thường … có thể cô ta đã kết hôn rồi?
Tiêu Văn dường như đang phát hiện ra một bí mật lớn, cô ta vô cùng phấn khích.
Nếu đúng là như vậy, tin tức này lộ ra ngoài, Thẩm Lệ có khả năng không thể tiếp tục trong làng giải trí được nữa, thậm chí khiến cô mất hết tất cả.
Chỉ cần khiến cho Thẩm Lệ không vui, cô ta cảm thấy vui vẻ.
Cố Tri Dân vô cùng bình tĩnh: “Không có chuyện đó.”
Thẩm Lệ không có bạn trai, có bí mật kết hôn hay không, anh ta là người rõ nhất.
“Cũng đúng.” Tiêu Văn phản ứng lại: “Anh là ông chủ của cô ta, công ty sẽ biết rất rõ về tình hình của cô ta, cô ta có thể có một đứa con riêng hay không? Hay là cô ta đã từng có thai? Đã từng sảy thai?
Nghe Tiêu Văn càng lúc càng nói quá đáng, đôi mắt Cố Tri Dân trở nên đáng sợ, không nhịn được quát lên: “Im miệng!”
Tiêu Văn bị bất ngờ bởi giọng điệu lạnh như băng của Cố Tri Dân: “Tri Dân, anh…”
Cố Tri Dân gần đây rất dịu dàng với Tiêu Văn. Tiêu Văn đã quá lâu rồi không được nghe Cố Tri Dân dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.
Nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Cố Tri Dân cố gắng kìm chế nỗi tức giận trong lòng, mặt vô cảm nói: “Đang mang thai, đừng nói đến chuyện xảy thai.”
“Ồ.” Tiêu Văn lúc này mới thở dài:
“Thì ra là anh tức giận vì chuyện này à. Làm em sợ. Sau này anh đừng hung dữ như vậy với em nữa. Anh còn hung dữ như vậy xem sẽ bỏ nhà đi, để anh không gặp được con nữa.”
Cố Tri Dân chỉ bĩu môi một chút, cười nhạt.
Tiêu Văn nhìn thấy anh ta cười, trong lòng càng vui. Cố Tri Dân đúng là rất quan tâm con của cô.
Cô chỉ lo vui vẻ mà không biết rằng nụ cười này của Cố Tri Dân chỉ là nụ cười lấy lệ.
Sau khi đến tầng bọn họ ở, Cố Tri Dân đưa cô đến phòng.
Lúc Cố Tri Dân quay người rời đi, Tiêu Văn kéo cánh tay anh ta lại, làm nũng nói: “Ở với em đi, em không muốn xa anh…”
“Tôi còn có cuộc họp trực tuyến, sẽ làm phiền đến cô ngủ.” Cố Tri Dân cười cười vỗ vai cô: “Ngoan, nghe lời, đi ngủ sớm một chút, đừng để tôi lo lắng.”
Tiêu Văn đành buông tay: “Vậy được.”