“…”
Nhất thời Cố Mãn Mãn không biết phản bác thế nào, Thẩm Lệ mượn cơ hội đó mà xuống xe.
Mặc dù không trang điểm lại, nhưng Cố Mãn Mãn vẫn sửa sang lại mái tóc cho Thẩm Lệ trước khi tiến vào nhà hàng, làm chút cứu chữa cuối cùng cho hình tượng của Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân đặt phòng riêng.
Khi Thẩm Lệ đi đến, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Văn đã ngồi bên cạnh Cố Tri Dân.
Tiêu Văn ở trong bệnh viện mấy ngày, trái lại sắc mặt còn tốt hơn trước đó, xem ra mấy ngày nay ở trong bệnh viện rất tốt.
“Đến rồi.” Cố Tri Dân nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Cố Mãn Mãn hất mặt sang một bên.
“Để Tổng giám đốc Cố phải đợi lâu rồi.” Thẩm Lệ mỉm cười, khách khí xa cách, lời nói cũng vô cùng khách sáo.
Sắc mặt Cố Tri Dân hơi ngưng lại, cũng khẽ nhếch môi, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng: “Chúng tôi cũng vừa mới đến.”
Mặc dù hai người đều cười khách khí xa cách, nhưng Tiêu Văn vẫn cảm thấy chướng mắt, lập tức lên tiếng chen vào: “Đúng vậy, chúng tôi mới chỉ đợi nửa tiếng mà thôi, còn tưởng rằng cô Thẩm không đến đấy.”
Giọng điệu cô ta mềm mỏng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại mang theo ác ý.
Cố Tri Dân nói vừa đến, cô ta không nên nói đã đợi nửa tiếng rồi.
Trong lời nói đều có gai.
Thẩm Lệ hoàn toàn coi nhẹ lời nói của Tiêu Văn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, đi đến đối diện Cố Tri Dân và Tiêu Văn, khi định ngồi xuống, Cố Mãn Mãn nhanh chóng tiến lên kéo ghế đối diện với Cố Tri Dân giúp cô: “Chị Tiểu Lệ, ngồi đi.”
Thẩm Lệ liếc Cố Mãn Mãn, dùng ánh mắt ra hiệu với cô ta: Ngoan ngoãn một chút.
Cố Mãn Mãn cười lấy lòng, nháy mắt với Thẩm Lệ: Yên tâm.
Thẩm Lệ cũng không nói thêm gì nữa, ngồi xuống luôn.
Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ ngồi xuống, sau đó mới kéo cái ghế đối diện Tiêu Văn ra.
Đương nhiên Tiêu Văn sẽ không để Cố Mãn Mãn vào mắt, khi Cố Mãn Mãn ngồi xuống đối diện cô ta, cô ta chỉ liếc nhìn Cố Mãn Mãn một cái mà thôi, không vì chuyện ngày đó mình gây sự đánh Cố Mãn Mãn mà cảm thấy trong lòng xấu hổ chút nào.
Cố Mãn Mãn cười lạnh một tiếng, giơ chân lên, đạp mạnh một phát vào chân của Tiêu Văn ở dưới gầm bàn!
Tiêu Văn đang mang thai nhưng bị giẫm một cái dù sao cũng sẽ không sinh non đâu chứ?
Thật sự cô chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy!
Trong lòng Cố Mãn Mãn tức giận bao nhiêu thì cú đạp này mạnh bấy nhiêu.
Chân của cô vừa đạp xuống thì Tiêu Văn hét lên: “A …..ai đạp tôi!”
Tiêu Văn đưa tay xuống sờ chân của mình.
Cô ta rít lên một tiếng lạnh lẽo, trừng mắt với Cố Mãn Mãn đang ngồi đối diện: “Có phải cô đạp tôi không? Mắt cô mù à?”