Cố Tri Dân ngồi xuống bên cạnh giường, lấy bánh ra đưa cho cô: “Nếm thử đi, xem có phải hương vị cô thích không.”
“Vâng.” Tiêu Văn vẻ mặt tươi cười nhân bánh, ăn hai miếng thì để xuống: “Ăn rất ngon, chỉ là cảm thấy hơi không ngon miệng lắm.”
Cô không cần ăn nhiều đồ ngọt như vậy, tăng cân trông rất xấu.Sinh con xong cô sẽ không đi đóng phim nữa, nhưng cũng vẫn phải giữ dáng. Dù sao, cô vẫn là vợ của Tổng giám đốc của Thịnh Hải. Đưa bánh cho cô xong, Cố Tri Dân lấy điện thoại ra, không nhìn cô ăn, nghe thấy Tiêu Văn nói, anh cũng không ngẩng đầu: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
Vì sau khi Cố Tri Dân bị cư dân mạng mắng vì cô, Tiêu Văn đã hoàn toàn tin tưởng Cố Tri Dân yêu cô đến chết đi sống lại, đến mức không cần thanh danh mặt mũi, cho nên không nghe thấy sự qua loa trong giọng nói của Cố Tri Dân, còn cảm thấy Cố Tri Dân cái gì cũng theo ý cô, rất chiều chuộng mình.
“Bác sĩ nói, mấy ngày nữa em có thể xuất viện, đến lúc đó có thể trở về thành phố Hà Dương, cuối cùng có thể rời khỏi chỗ này.” Cái chỗ quái quỷ này cô ta không muốn ở thêm một ngày nào nữa, hoàn cảnh tệ tới mức không thể so với thành phố Hà Dương.
Cố Tri Dân nghe vậy, ngẩng đầu lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừ, sau khi trở về lại đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Vâng.” Tiêu Văn sờ sờ bụng dưới, nghĩ tới hôm qua mẹ Cố Tri Dân tới đây, muốn hỏi một chút.
Lúc này điện thoại Cố Tri Dân vang lên.
Từ góc độ của Tiêu Văn nhìn sang, cũng không nhìn thấy ai gọi cho Cố Tri Dân, cô chỉ nhìn thấy sắc mặt Cố Tri Dân trầm xuống, trở nên hết sức khó coi.
Tiêu Văn vừa định mở miệng, Cố Tri Dân đã cầm điện thoại đứng lên: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Sắc mặt của anh mặc dù khó coi, nhưng giọng nói chuyện với cô vẫn hiền dịu như trước.
Nhìn Cố Tri Dân đi ra ngoài, Tiêu Văn cũng xuống giường, rón rén ra ngoài cùng.
Cô muốn biết là ai gọi điện cho Cố Tri Dân, Cố Tri Dân còn phải ra ngoài nghe, là sợ cô nghe được nội dung cuộc nói chuyện sao? Cố Tri Dân vừa ra tới cửa đã trả lời, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Tuyên bố xin lỗi tôi cũng viết rồi, anh còn nghĩ thế nào nữa?” Không biết người bên kia đầu điện thoại nói gì, giọng Cố Tri Dân nghe càng tức giận hơn: “Anh đừng có mà quá đáng, mặc dù anh mới là ông chủ Thịnh Hải, nhưng những năm gần đây đều là tôi làm việc bán mạng cho Thịnh Hải!”
Lúc Tiêu Văn đứng cạnh cửa nghe được câu này, ngạc nhiên đến mức hai mắt trừng lớn.
Mấy năm trước, lúc ảnh đế Trần Tuấn Tú còn sống, đã từng náo loạn chấm dứt hợp đồng với Thịnh Hải, khi đó xuất hiện một người tên “XN”, tự xưng là người sáng lập truyền thông Thịnh Hải, viết một bài dài trên Facebook thay đổi tình thế.
Chuyện này, toàn bộ dân mạng đều biết, Tiêu Văn đương nhiên cũng biết.
Sau đó, “XN” thần bí này chưa từng xuất hiện.
Mà Cố Tri Dân đang là người điều hành truyền thông Thịnh Hải, người sáng lập “XN” kia gần như không tồn tại, khiến người quên đi còn sự tồn tại của “XN” này.
Tiêu Văn cùng những người khác cũng quên luôn sự tồn tại của nhân vật “XN”, trong tiềm thức cho rằng truyền thông Thịnh Hải chỉ có một ông chủ, đó chính là… Cố Tri Dân.
Nhưng vừa rồi, Cố Tri Dân nói trong điện thoại “Ông chủ Thịnh Hải”, còn nói cái gì mà “Tuyên bố xin lỗi”. Nghe có vẻ như “XN” này lại nhúng tay vào việc trong công ty lần nữa.
Chờ đã, tuyên bố xin lỗi?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện phát sinh gần đây, cho nên “XN” để cho Cố Tri Dân viết tuyên bố xin lỗi Thẩm Lệ?
Tại sao có thể như vậy!
Chỉ là nghĩ đến khả năng này, Tiêu Văn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.