“A!”
Phía dưới sân khấu vang lên tiếng thét chói tai.
“Tổng giám đốc Cố, em yêu anh!”
“Cố Tri Dân, em yêu anh.”
“A a a! Đẹp trai quá đi thôi.”
Một tiết mục kẻ tung người hứng, khiến cho đây giống như hiện trường fan hâm mộ gặp thần tượng của mình.
Một đám nghệ sĩ nữ và nhân viên nữ đều hét um sùm lên.
Tiêu Văn tức giận đến cả mặt đều xanh mét, nhưng cô ta còn phải cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Người dẫn chương trình kêu cô ta và Cố Tri Dân đi lên vốn để bọn họ làm một đôi tình nhân hát bản tình ca, không ngờ Cố Tri Dân lại nói tặng bài hát này cho tất cả mọi người.
Đặt người bạn gái là cô ta ở đâu chứ?
Mấy người phụ nữ này cũng quá đê tiện, lại còn dám hô hào yêu Cố Tri Dân ở trước mặt cô ta.
Đồ mặt dày.
Mặc dù trong lòng cô ta đang tức giận, nhưng cô ta vẫn phải duy trì sự tỉnh táo để hát xong bài hát này, nếu không lúc bước xuống sân khấu cô ta sẽ bị mất mặt.
Có vài lần Tiêu Văn muốn nắm tay của Cố Tri Dân đều bị anh ta uyển chuyển né tránh.
Cố Mãn Mãn nhìn một lát, nhìn đến nỗi thấy có chỗ không đúng lắm, quay đầu nói với Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị nói xem có phải anh họ của em đã cãi nhau với Tiêu Văn hay không, hình như là anh ấy không để ý đến Tiêu Văn thì phải.”
Thật ra biểu hiện của Cố Tri Dân cũng không quá mức rõ ràng, anh ta tương tác với người dưới sân khấu cực kỳ tự nhiên, người bình thường thật sự không nhìn ra anh ta với Tiêu Văn có điểm là lạ.
Dù sao Cố Mãn Mãn cũng là em gái họ của Cố Tri Dân, hiểu khá rõ Cố Tri Dân là dạng người như thế nào nên lúc này mới có thể nhìn ra được chỗ lạ.
Thẩm Lệ nhịn không được hơi gợi khóe môi: “Không biết nữa, đây là chuyện của anh ta với Tiêu Văn, chị cũng không phải là con giun trong bụng của anh ta, sao chị biết anh ta đang suy nghĩ gì được chứ. Hơn nữa em cũng biết gần đây chị với anh ta đang mâu thuẫn với nhau mà.”
Cố Tri Dân đã đưa tài nguyên trong tay cô cho Tiêu Văn, đây là những chuyện mà mọi người đều biết.
Vẻ mặt Cố Mãn Mãn quái dị nhìn Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị có biết biểu cảm của chị lúc nói những lời này như thế nào không?”
Thẩm Lệ cũng không hiểu cho lắm: “Như thế nào?”
“Giống như một người mẹ già dung túng cho con phạm sai lầm, mang theo vẻ mặt không thể làm gì.” Cố Mãn Mãn nói xong liền chắc lưỡi một cái: “Hơn nữa chị lớn lên từ nhỏ với anh họ của em, quan hệ của hai người cũng không tệ, tại sao anh họ của em lại đối xử với chị như vậy chứ?”
Cố Mãn Mãn không ngốc, mặc dù cô ta hoàn toàn không biết những khúc mắc ở phía sau Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cũng cảm thấy được giữa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có chút không giống với bình thường.
Cố Tri Dân không phải là một người đàn ông không có phong độ như vậy, nhưng tại sao lại nhỏ mọn với Thẩm Lệ chứ, Nếu không thì ngày hôm đó cô ta cũng không trực tiếp nặng nhẹ với Cố Tri Dân trong cuộc họp.
Lúc ấy cô ta cũng cảm thấy Cố Tri Dân thật quá đáng.
“Có phải là gần đây em ăn óc chó nhiều rồi hay không?” Biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ không thay đổi nhìn Cố Mãn Mãn, giọng nói nhẹ nhàng.