Cố Tri Dân ngừng lại một chút, xác định mình nghe không sai, liền hỏi Trình Hân: “Là cô ấy chính miệng nói ra sao?”
Trình Hân: “Vâng.”
Nhận được câu trả lời chắc nịch, khuôn mặt Cố Tri Dân liền nở nụ cười.
Chẳng trách cô lại đồng ý để anh ngủ lại nhà, thì ra đã nghĩ thông rồi.
Nghĩ thông rồi thì trực tiếp nói với anh không được sao? Lại còn phải để Trình Hân truyền đạt lại?
Cố Tri Dân không thể khống chế được sự vui sướиɠ điên cuồng trong lòng, khóe miệng cong lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước, nghiêm trang nói: “Được, chuyện này tôi biết rồi.”
Trình Hân cũng nhận ra được sự chuyển biến tâm trạng của Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ muốn yêu đương, Cố Tri Dân tại sao lại vui mừng đến thế?
Trình Hân lại nói: “Tiểu Lệ còn nói, cô ấy hôm nay muốn tuyên bố trên trang phát ngôn chính thức.”
“Hôm nay liền công bố sao, có phải gấp quá rồi không?” Cố Tri Dân bởi vì muốn duy trì thể diện của một ông chủ, quay lưng nhìn ra cửa sổ, thực tế anh đang vui sướиɠ không ngậm được miệng.
Gấp đến mức như vậy rồi sao?
“Kì thực, Tiểu Lệ một tháng trước đã nói với tôi chuyện này rồi, chẳng qua đợt trước bận quá, tôi gần đây mới dành thời gian cho người đi kiểm tra Tần Ngữ Minh…”
Cố Tri Dân càng nghe càng cảm thấy không đúng, anh ngắt lời Trình Hân, ngữ khí trở nên nghiêm nghị: “Liên quan gì đến Tần Ngữ Minh?”
“Đối tượng Tiểu Lệ muốn công bố là Tần Ngữ Minh.” Trình Hân nhìn sắc mặt anh không đúng, ngữ khí cũng trở nên cẩn trọng hơn.
Cố Tri dân lại lặp lại một lần nữa: “Tần Ngữ Minh?”
“Vâng.” Trình Hân làm việc ở Thịnh Hải nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng tiếp xúc với Cố Tri Dân, nhiều ít cũng biết được tính cách anh, cô có thể cảm nhận rõ rằng Cố Tri Dân đang tức giận. . truyện tiên hiệp hay
Cố Tri Dân một giây trước nghe tin Thẩm Lệ muốn công bố chuyện tình cảm vẫn còn rất vui vẻ, tại sao đột nhiên lại tức giận?
Một hồi lâu xong, Cố Tri Dân cũng không nói gì, nhưng Trình Hân cảm nhận được không khí trong phòng dường như ngưng trệ, bức khí đến dọa người.
Đột nhiên Cố Tri Dân cười lạnh một tiếng, âm thanh âm trầm: “Thì ra là như vậy.”
Trình Hân nhạy bén như hiểu ra điều gì, nhưng không dám mở miệng.
Cô có thể cảm nhận được Cố Tri Dân lúc này không phải Cố tổng dễ nói chuyện như ngày thường nữa.
Cô sợ nói điều gì đó khiến anh không vui.
Cố Tri Dân nắm chặt hai tay, từ kẽ răng nhả ra từng chữ: “Cô ấy đừng mơ.”
Anh hơi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, đem nộ khí trong lòng nén xuống vài phần, mới từ từ mở miệng: “Tôi không muốn nghe bất cứ tin tức gì về tai tiếng và chuyện tình cảm của Thẩm Lệ, tài khoản xã hội của cô ấy để tôi quản.”
“Được, Cố tổng.” Trình Hân tuy rằng là người đại diện của Thẩm Lệ, nhưng người phát lương cho cô lại là Cố Tri Dân, cho nên cô phải nghe lời Cố tổng.
Cố Tri Dân khoát tay, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Đi đi.”
Trình Hân thở nhẹ một hơi, nhanh chóng quay người rời đi.