Hiện tại nghĩ lại, cho dù là lúc nhỏ hay lúc lớn, Cố Tri Dân đều đối xử rất tốt với cô.
Càng như vậy, cô càng cảm thấy nên giải quyết dứt khoát.
Hai người cứ như vậy không chỉ lãng phí thời gian mà cũng chẳng vui vẻ gì.
Hai người bọn họ nên có cuộc sống riêng.
Trình Hân trả lời rất nhanh: “Gặp rồi nói.”
Thẩm Lệ liếc nhìn tin nhắn nhưng không trả lời, mà tìm wechat của Tần Ngữ Minh, nhắn tin nói: “Ngày mai gặp mặt chút đi.”
Tần Ngữ Minh một lúc sau mới trả lời: “Được.”
……
Thẩm Lệ cả một đêm ngủ không ngon giấc.
Khi trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh dậy, không thể ngủ thêm được nữa, dứt khoát rời giường, thay quần áo và trang điểm.
Trước khi ra khỏi cửa, cô lại đến phòng khách thăm Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đêm qua chắc đã tỉnh lại, đèn nhà vệ sinh vẫn đang bật sáng.
Anh ngủ rất ngon giấc, chiếc chăn bị xốc lên một góc, cánh tay lộ ra ngoài.
Thẩm Lệ lại đắp chăn lại cho anh, ánh mắt lưu luyến dừng ở trên khuôn mặt anh.
Cố Tri Dân từ nhỏ đã có khuôn mặt cười như vậy, vô cùng trượng nghĩa, anh kiêu ngạo lại thông minh, lúc thiếu niên có rất nhiều vệ tinh vây quanh, là người nổi bật nhất trong đám người cùng tuổi.
Bạn bè rất nhiều, cũng được nhiều cô gái yêu mến để ý tới.
Anh cũng có ý định thử có người yêu.
Tại sao nói là thử?
Bởi vì đốm lửa tình yêu của anh đều bị Thẩm Lệ dập tắt.
Cô không phải là người tốt.
Thẩm Lệ nghĩ vậy, nhịn không được mà cong khóe miệng.
Cô cúi người đặt lên trán Cố Tri Dân một nụ hôn nhẹ, không chút do dự quay người rời đi.
……
Thẩm Lệ và Tần Ngữ Minh hẹn nhau tại một nhà hàng ăn sáng.
Vì là ngày thường nên khách không đông.
Tần Ngữ Minh đưa menu đến trước mặt cô: “Tôi không rõ cô thích ăn gì.”
“Tôi không kén ăn.” Thẩm Lệ tối qua uống rượu nên chỉ gọi trà và cháo.
Hai người từ từ ăn bữa sáng.
Thẩm Lệ bắt đầu mở lời.
“Lần trước tôi đã nói, chúng ta có thể thử xem, anh đã suy nghĩ kĩ chưa?”