Lưu Chiến Hằng nhìn một chút: “Nhà từ thiện Tạ Sinh” mấy chữ này liền đập vào đáy mắt.
Anh gắt gao nắm chặt mép tờ báo trong tay, ánh mắt cũng trở nên hung tàn, gần như phải đem tờ báo đâm thủng một lỗ.
Một lát sau, Lưu Chiến Hằng âm u phun ra vài chữ: “Ông ta còn sống sót?”
Ly mím mím môi, nói rằng: “Phải, Tạ Sinh không phải là bị đánh chết trong kho hàng rồi bị ném xuống biển sao? Ông ta làm sao có khả năng còn sống sót?”
Ly nhìn thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là không tin.
Nhưng mà cô lên mạng tra, phát hiện truyền thông lớn đều đăng chuyện này.
Nghe cứ như thật, không hề giống là giả.
Nhưng mặt khác, việc Tạ Sinh đã chết xác thực có quan hệ với Lưu Chiến Hằng. Cho nên người cô cống hiến cho cũng là Lưu Chiến Hằng.
Nhìn từ bề ngoài, Tạ Sinh đối với Lưu Chiến Hằng vô cùng tốt, nhưng mà Lưu Chiến Hằng đặc biệt chán ghét Tạ Sinh.
Người ngoài không biết, thậm chí ở trong mắt người ngoài, Tạ Sinh cùng Lưu Chiến Hằng là quan hệ cha con rất tốt.
Tuy rằng chỉ là cha nuôi cùng con nuôi, nhưng bọn họ xem ra so với cha con ruột còn tốt hơn.
Tạ Ngọc Nam cũng vì chuyện này mà quan hệ cha con với Tạ Sinh có chút ngăn cách, không phải rất tốt.
Ly không làm rõ được chính là, Lưu Chiến Hằng tại sao chán ghét Tạ Sinh như thế, thậm chí không tiếc lấy mạng của ông ta.
Ngoại trừ chán ghét, trong đó tựa hồ còn mang theo một chút sợ hãi nữa.
Đột nhiên, Lưu Chiến Hằng hô to một tiếng: “Ông ta nhất định phải chết!”
Một giây sau, anh ta liền táo bạo đem tờ báo xé ra tan nát.
Cả người anh ta đều hơi không khống chế được, ở trong phòng đập đồ lung tung, như là kẻ điên mất khống chế.
“Cậu chủ!” Ly muốn đi khuyên anh, lại bị Lưu Chiến Hằng một tay hất ra.
Ly bị ngã mạnh trên đất, toàn thân đều đau.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Chiến Hằng phát rồ, nhưng không thể ra sức.
Ly vào lúc này mơ hồ hiểu được Lưu Chiến Hằng khi nói lời vừa rồi có ý gì.
Tư Mộ Hàn đây là cố ý thả ra tin tức, cố ý để cô mang tin tức đến cho Lưu Chiến Hằng, để Lưu Chiến Hằng phát rồ.