Nguyễn Tri Hạ bây giờ mới nhìn rõ, trong cái khay anh đang cầm, đặt một bát cháo và hai món ăn, nhìn rất tươi mát và ngon miệng.
Nguyễn Tri Hạ bất giác mở to mắt: “Anh….làm?”
“Ăn thì cầm lấy”. Tiêu Thâm cũng không trả lời, lại đẩy cái về phía trước, cau mày thật chặt, dường như những thứ ở trong khay anh đang cầm không phải để ăn, mà là cầm củ khoai lang nóng bỏng tay đầy ghét bỏ.
Dù sao Nguyễn Tri Hạ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, người như Tề Thanh sẽ nấu ăn, còn đem cơm cho cô.
Vệ sĩ này có phần quá tận tụy rồi.
Nếu không phải cô đã sớm nhìn ra mối quan hệ giữ Tiêu Thâm và Tư Cẩm Vân không bình thường, cô sẽ hoài nghi Tiêu Thâm có phải là có ý với cô.
Những người giống như Tiêu Thâm, nên rất hiếm đưa đồ ăn cho người khác mới đúng?
Một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy có chút cảm động.
Cô đưa tay ra nhận lấy cái khay trong tay anh: “Cảm ơn.”
Tiêu Thâm cũng không nói chuyện, dường như nói nhiều hơn một từ đều rất phiền phức, quay người bỏ đi.
Nguyễn Tri Hạ dứng ở cửa, nhìn Tiêu Thâm đi vào cửa căn đối diện, lại cúi đầu nhìn bát cháo trong khay, tâm tình rất phức tạp.
Cô đóng cửa, quay lại phòng bếp, đặt chiếc khay lên bàn ăn, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Cháo và rau trộn với nhau không tồi, ăn vậy mà lại không tồi.
Sáng sớm hôm sau.
Cửa phòng Nguyễn Tri Hạ vang lên tiếng gõ cửa.
Cô mơ hồ có thể cảm nhận được, sớm như thế đến gõ cửa, tuyệt đối không phải là Tiêu Thâm.
Cô nhìn qua mắt mèo, là hai người mặc đồng phục cảnh sát.
Cảnh sát tìm đến cửa, nhất định là vì sự việc ngày hôm qua.
Nguyễn Tri Hạ không thấy ngạc nhiên lắm, tối qua nếu như cô thật sự rơi vào tay Khanh Tần, cũng không biết có thể sống để trở về hay không, mà Khanh Tần đương nhiên cũng sẽ thu dọn sạch sẽ.
Nhưng tối qua, Khanh Tần bọn họ không thực hiện thành công, chuyện hôm qua hắn đương nhiên cũng không thu dọn.
Khanh Tần là một tiên tiểu nhân không hơn không kém, tối qua anh ta bị thua lỗ, đương nhiên sẽ nghĩ cách tìm Nguyễn Tri Hạ gây phiền phức.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ cũng sớm đã chuẩn bị tinh thần.
Nguyễn Tri Hạ sửa sang lại quần áo, mở cửa.
Cảnh sát lấy ra một tờ giấy chứng nhận đưa tới trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Xin hỏi là Nguyễn Tri Hạ phải không?”
“Là tôi.” Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dừng lại trên tờ giấy chứng nhận một lúc, mới rời ánh mắt đi.
“Mời đi cùng chúng tôi một chuyến, liên quan đến tai nạn xe xảy ra trên đường Hoàn Nam chiều qua, chúng tôi muốn tìm hiểu một chút tình hình từ cô.” Cảnh sát vừa đem giấy chứng nhận thu lại, vừa nói.
“Có thể đợi tôi thay quần áo không?” Nguyễn Tri Hạ nói xong, đóng cửa quay lại phòng.
Sau khi đóng cửa, vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ nặng nề.
Trước đây cô chỉ nghĩ Khanh Tần sẽ từ phương diện này gây rắc rối cho cô, lại không ngờ, cho dù cảnh sát muốn tìm đến cô, chí ít hôm qua sẽ liên hệ với cô.
Hành động này có chút chậm.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn về phía cửa, đi đến ghế sofa và ngồi xuống, lấy điện thọai, tra vài từ khóa để tìm những tin tức liên quan.
Nhưng cô phát hiện, cái gì cũng không có.
Ngành truyền thông ở thành phố Hà Dương đang phát triển rất tốt, những chuyện này làm sao có thể không có tin tức?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút nghi nghờ.