Một đám đàn ông đánh nhau trên đường phố, người đi ngang qua đều phải ghé lại theo dõi.
Nguyễn Tri Hạ muốn nắm lấy cơ hội chạy thoát, nhưng nhỡ người đàn ông đó không phải đối thủ của họ thì sao?
Cô nghĩ một chút, quyết định dừng lại giúp người đàn ông đó gọi cảnh sát trước khi kiệt sức.
Theo một nghĩa nào đó, người đàn ông này cũng đã cứu cô.
Tuy nhiên, khi Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra gọi điện, cô phát hiện các vệ sĩ của Khanh Tần đã lần lượt ngã xuống đất.
Người… người đàn ông này mạnh như vậy sao?
Phương pháp đánh nhau của người đàn ông này khá khốc liệt, anh ta đánh với độ chính xác hoàn toàn mà không cho các vệ sĩ một cơ hội phản ứng nào.
Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên, ngoài Tư Mộ Hàn, cô chưa bao giờ thấy ai đánh nhau hung ác như thế.
Cô cất điện thoại di động, có lẽ không cần báo cảnh sát nữa.
Cô bước nhanh qua: “Anh ổn chứ, thưa anh?”
Người đàn ông vừa nãy quay lưng lại với cô, đội mũ gió và đeo khẩu trang, Nguyễn Tri Hạ không thể nhìn rõ mặt anh ta.
Đến gần hơn, cô nhìn vào ánh mắt lộ ra của người đàn ông, không chắc chắn mà kêu lên: “Tiêu Thâm?”
Tiêu Thâm không lấy khẩu trang ra, ánh mắt cũng không có biến động nào: “Cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Anh ổn chứ?” Nguyễn Tri Hạ nhìn Tiêu Thâm, thấy anh ta trông không giống bị thương lắm.
Có gì không ổn là vệ sĩ của Khanh Tần kia kìa.
Tất cả đều ngã xuống đất co lại thành hình quả bóng, kêu lên trong đau đớn.
Tiêu Thâm lắc đầu quay đi.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút nghi ngờ, không phải Tiêu Thâm đang ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn canh giữ Tư Cẩm Vân sao?
Sao lại ở đây?
Vừa hôm nay cô cũng đã đến gặp Cố Tri Dân để hỏi về tổ chức X, nhưng không hỏi ra được bất kì manh mối nào, bây giờ đúng lúc cô gặp Tiêu Thâm, chi bằng hỏi anh ta thử.
Nghĩ vậy, Nguyễn Tri Hạ liền đuổi theo.
“Tiêu Thâm, anh chờ một chút.”
Tiêu Thâm quả nhiên ngừng lại, ánh mắt không gợn sóng: “Hạ tiểu thư còn có việc?”
Ánh mắt của anh ta bình tĩnh mà lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Tiêu Thâm ngữ khí mười phần tùy ý: “Đi ngang qua.”
“Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?” Nguyễn Tri Hạ chắn đường Tiêu Thâm, Tiêu Thâm định rời đi đành phải ngẩng đầu nhìn cô.
Tiêu Thâm cười lạnh một tiếng: “Tư Cẩm Vân muốn đi nước ngoài chữa trị, cô ấy không cần tôi.”
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc, ý của Tiêu Thâm muốn nói là… Tư Cẩm Vân không cần anh ta nữa?
Cô vẫn luôn cảm nhận được Tiêu Thâm đối Tư Cẩm Vân có chút gì đó đặc biệt, nói là đặc biệt, lại có chút riêng biệt, nhưng Tư Cẩm Vân tính tình kiêu ngạo lại sẽ thích hạng người như vậy sao?
Nguyễn Tri Hạ nhận thấy Tiêu Thâm không muốn nói thêm về chuyện của Tư Cẩm Vân nữa nên cô cũng không nói gì thêm.
Cô giống như vô tình hỏi: “Vậy tiếp theo anh định đi đâu?”
“Không phải đi chỗ nào cũng đều giống nhau cả sao?” Tiêu Thâm bật cười một tiếng, trên mặt hiện lên vài phần lãng tử, phóng khoáng.
Không biết vì cái gì, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy, Tiêu Thâm không phải một người đàn ông suốt ngày chỉ biết chém chém gϊếŧ gϊếŧ.
“Thôi vậy.” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, đề nghị: “Hôm nay anh giúp tôi một tay, không bằng tôi mời anh đi ăn cơm.”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ rất đơn giản chỉ là muốn tìm Tiêu Thâm nói chuyện một chút.