“Tri Hạ, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tớ?” Gần dây Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ không liên lạc nhiều, hay thỉnh thoảng gửi tin nhắn qua Messenger.
“Tớ có chút việc cần nhờ Cố Tri Dân, anh ấy nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh ấy muốn cho tớ rủ cậu đi, cậu phải đi, nếu cậu không muốn đi, anh ấy khẳng định sẽ giúp tớ chuyện này.”
Nguyễn Tri Hạ nói rõ ràng, có muốn đi hay không, tất cả đều phụ thuộc vào Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ bất mãn nói: “Đi, tại sao không đi, trực tiếp quên anh ta là được.”
Nguyễn Tri Hạ tinh tế bắt được trong giọng nói Thẩm Lệ có cảm xúc, bật cười nói: “Được, vị trí ở Kim Hải, đến lúc đó cùng đi.”
“Cứ quyết định thế nhé, hôm nay mình sẽ nghỉ sớm hơn.” Thẩm Lệ vui mừng cúp điện thoại.
Buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ theo thời gian đã hẹn tới chỗ Cố Tri Dân.
Lúc cô đi tới, Cố Tri Dân đã chờ ở trong phòng khách.
Nhìn thấy anh đang bồn chồn ngồi ở chỗ hẹn với nguyên một cây hồng phấn.
“Tri Hạ, mau mau lại đây ngồi đi.” Cố Tri Dân ân cần giúp Nguyễn Tri Hạ kéo ghế, ra cho hiệu cô lại gần ngồi.
Nguyễn Tri Hạ cũng hiểu rất rõ ràng, ân cần này của Cố Tri Dân tất cả đều là bởi vì Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ cười lắc đầu một cái: “Vẫn là để em tự làm đi.”
Sau đó, cô liền tự mình kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
Cố Tri Dân gãi gãi đầu, có chút xấu xa cười cười, sau đó lại sửa sang quần áo đang mặc ở trên người, cười hì hì sáp đến gần hỏi Nguyễn Tri Hạ: ” Tri Hạ, em xem anh mặc quần áo này thế nào? Đây là bản limited, anh đặc biệt sai trợ lý của mình đi tranh cướp một hồi mới được đấy!”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ đánh giá một chút, nói: “Không tệ.”
Tính cách của Cố Tri Dân mà đem so với Tư Mộ Hàn, có thể nhìn từ cách ngày bình thường anh ta ăn mặc mà nhìn ra được một số điểm khác nhau.
“Em đã nhìn kỹ hay chưa?” Mặt Cố Tri Dân tràn đầy thành thật, tay lại lôi kéo quần áo của chính mình, ở trước ngực áo có một cái túi nhỏ, anh chỉ vào hình thêu một con mèo đang thò đầu ra khỏi túi áo, nói: “Em có thấy cái này hay không, đây chính là điểm đặc sắc của bộ đồ này đấy!”
“…”
Nguyễn Tri Hạ khẽ nhếch miệng, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm bộ quần áo của anh ta.
Cô thực sự không hiểu, một bộ quần áo dành cho đàn ông mặc, ở bên trong túi áo trước ngực lại thêu một cái đầu mèo nhỏ có đặc sắc gì.
Loại kiểu dáng quần áo này, dành cho nữ cô cũng đã nhìn thấy không ít.
Nguyễn Tri Hạ lại nhìn quần áo của anh ta thêm một chút, lặp lại lời nói của anh ta thêm một lần nữa: “Đặc sắc?”
“Hả? Thế nào?”
Trước ánh mắt đầy mong đợi của Cố Tri Dân, Nguyễn Tri Hạ cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “Ừm, không tệ.”
Tuy rằng Nguyễn Tri Hạ tỏ ra rất không mấy quan tâm, nhưng lúc này tâm tình của Cố Tri Dân đang rất tốt, cũng không cẩn thận lắng nghe quan sát thái độ của cô.
Cố Tri Dân được Nguyễn Tri Hạ khích lệ, yên ổn trở về ghế ngồi, kéo kéo tay áo, lại chỉnh trang cổ áo, sau đó lại rót nước cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cũng đã quen thuộc với hình thức ở chung của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ từ lâu, đối với việc làm của Cố Tri Dân, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Lệ đến.
Thẩm Lệ vừa mới kết thúc màn trình diễn, quần áo mặc trên người có chút mỏng manh, trên mặt lại là trang điểm vô cùng tinh xảo.
Thế nhưng, khi Thẩm Lệ đến gần, Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể nhìn ra nét mệt mỏi trên khuôn mặt của cô ấy.
“Lệ.” Nguyễn Tri Hạ cười, gọi cô ấy một tiếng.
Thẩm Lệ nở nụ cười, đi tới phía của cô.