Ầm!
Âm thanh đóng cửa cực kỳ chói tai giống như gõ mạnh một chùy vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ, đau đến xuyên tim.
Cả người Nguyễn Tri Hạ giống như không có sức lực, lảo đảo đi đến một bên ghế ngồi xuống, vươn tay che mặt, rất lâu vẫn không ngẩng đầu.
......
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong phòng làm việc của Tư Mộ Hàn rất lâu.
Mãi đến lúc có người đến gõ cửa.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, sắc trời ngoài cửa sổ đã u ám sập tối.
Thì ra đã là buổi tối rồi.
“Đến đây.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng với bên ngoài, sau đó mới đứng lên.
Nhưng vì cô đã ngồi quá đầu, hai chân đều có chút tê dại, chóng tai lên mép bàn ổn định một lúc lâu mới làm dịu đi một chút tê dại ở chân, lúc này mới từ từ đi ra ngoài.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy Thời Dũng đứng ngoài cửa, có chút bất ngờ.
“Trợ lý Thời? Sao lại là anh?” Thỉnh thoảng Thời Dũng sẽ ở lại biệt thự ăn cơm, nhưng đó là trước đây Tư Mộ Hàn làm việc ở công ty, Thời Dũng đưa anh về đúng lúc ở lại ăn cơm.
Dưới tình huống bình thường, Thời Dũng chỉ đến đưa tài liệu, báo cáo với Tư Mộ Hàn, gần như không ở lại lâu lắm, đừng nói là đến tìm Nguyễn Tri Hạ.
Trên mặt Thời Dũng có vẻ lúng túng, anh ta giật giật môi, giống như có lời gì đó khó mở miệng vậy, do do dự dự cả nửa ngày vẫn không nói gì.
“Có chuyện nói thẳng.” Nghi ngờ dưới đáy lòng Nguyễn Tri Hạ không ngừng khuếch trương, là chuyện gì có thể khiến Thời Dũng luôn luôn cẩn thận bình tĩnh lại trở thành dáng vẻ ấp a ấp úng thế này?
Thời Dũng khẽ cau mày, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tốc độ nói chuyện nhanh hơn bình thường một cút, nghe qua không bình tĩnh như bình thường: “Mợ chủ, giúp việc đã sửa sang xong hành lý của cô, cũng đã chuẩn bị xe, bây giờ cô có thể xuất phát rồi.”
“Có ý gì?” Màu máu trên mặt Nguyễn Tri Hạ rút đi, sắc mặt từng chút từng chút trở nên trắng đi, giọng nói khẽ run: “Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói rõ ràng cho tôi, là chuyện gì xảy ra!”
Thời Dũng không ngẩng đầu: “Cậu chủ nói, đây là nhà của cậu ấy, bây giờ cô và cậu ấy không phải quan hệ vợ chồng được pháp luật thừa nhận, cho nên...... bây giờ cô......”
Nguyễn Tri Hạ cắt ngang lời Thời Dũng: “Tư Mộ Hàn đuổi tôi đi?”
Thời Dũng không dám nói nữa, chỉ im lặng ngầm thừa nhận.
Nguyễn Tri Hạ cũng biết, lần này cô và Tư Mộ Hàn cãi nhau rất nghiêm trọng, nhưng cô không ngờ anh thế nhưng lại đuổi cô đi!
Tư Mộ Hàn lúc trước nghĩ đủ mọi cách để cô tới đây, thế nhưng lại muốn đuổi cô đi!
Nguyễn Tri Hạ vươn tay cào cào tóc mình, nở một nụ cười mỉa mai, sau đó lớn tiếng nói: “Tư Mộ Hàn đâu? Anh ta ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta! Anh ta muốn đuổi tôi đi, vậy kêu anh ta tự nói với tôi!”
Thời Dũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, môi mím lại, không nói tiếp.
Đây vốn là chuyện của hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn lại cố ý bảo anh ta đến xử lý.
Đầu tiên anh ta phải chịu một trận bạo lực lạnh lùng ở chỗ Tư Mộ Hàn, bây giờ lại phải đối mặt với cơn tức giận của Nguyễn Tri Hạ.
Thời Dũng cảm thấy, có lẽ kiếp trước anh ta thiếu Tư Mộ Hàn một ân tình lớn, cho nên kiếp này tới trả ân, nên mới bị Tư Mộ Hàn sai khiến như vậy.
Nguyễn Tri Hạ không được Thời Dũng trả lời, tức giận trong lòng không giảm mà còn tăng lên: “Được rồi! Anh không nói cho tôi biết Tư Mộ Hàn ở đâu, tôi tự đi tìm anh ta!”
Cô đẩy Thời Dũng ra, vừa mới nhấc chân đi một bước, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Trên người Tư Mộ Hàn vẫn đang mặc bộ tây trang lúc cãi nhau với Nguyễn Tri Hạ, cũng là bộ buổi sáng cô ra cửa đã chuẩn bị cho Tư Mộ Hàn.
Mà bây giờ anh lại mặc bộ tây trang cô chọn cho anh lúc sáng, đi đến trước mặt cô, muốn đuổi cô đi!
Hai tay Nguyễn Tri Hạ đang buông xuống bên người không nhịn được nắm chặt lại, chặt đến mức các đốt ngón tay đều có chút đau.
Cô nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, ánh mặt không chớp một cái, chỉ sợ bỏ lỡ một biểu cảm nhỏ bé nào đó của Tư Mộ Hàn.