Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1305

Thân phận của Cố Tri Dân so với Tư Mộ Hàn mà nói, đương nhiên là không thể bằng Tư Mộ Hàn rồi, anh ra mặt lên tiếng, cũng giống như đã xem thường mặt mũi của anh ta vậy.

Lưu Chiến Hằng hơi biến sắc, sau đó liền nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, anh đây là tổng giám đốc chấp hành của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải đúng không?”

“Đúng, chính là tại hạ.” Trên mặt của Cố Tri Dân miệng thì cười mỉm, nhưng trong lòng thì thầm mắng Lưu Chiến Hằng.

Cái ý quái quỷ gì, hắn không phải chỉ là một bác sĩ tâm lý thôi sao? Nhìn cái vẻ kiêu ngạo của hắn kìa, hắn tưởng hắn giỏi lắm chắc!

Lưu Chiến Hằng cười cười, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, hình như bọn họ đều là bạn của em hả?”

“ Đâu có, chỉ có Tiểu Lệ là bạn của em thôi.” Nguyễn Tri Hạ nhìn Lưu Chiến Hằng, đáy mắt hiện lên một tia thù hận.

Khóe môi của Lưu Chiến Hằng hơi nhếch lên, tạo nên một độ cong quỷ dị: “Em nói như vậy, sẽ có người đau lòng đó.”

Hắn cố ý ám chỉ, nhìn qua Tư Mộ Hàn.

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn vẫn khóa chặt trên người của Nguyễn Tri Hạ, anh nặng nề mở miệng: “Nguyễn Tri Hạ, qua đây.”

“Anh Tư nếu như có chuyện gì, thì đợi yến hội kết thúc, tôi với anh tìm chỗ nào đó nói chuyện.”

Cô lại khoác tay lên cánh tay của Lưu Chiến Hằng: “Đi thôi, đừng để những người không đáng làm lỡ thời gian, em định lát nữa về sớm.”

“Được.”

Trước khi Lưu Chiến Hằng rời đi, hắn liếc nhìn Tư Mộ Hàn, khóe môi của hắn tràn ngập vẻ đắc ý thắng lợi.

Cả đám người giương to mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng rời đi.

Cố Tri Dân nhìn bóng lưng hai người họ, nhịn không được mà văng tục: “Fuck, mẹ kiếp tên Lưu Chiến Hằng đó, hắn là cái thá gì! Não của Tri Hạ bị úng nước rồi sao? Cái gì mà những người không đáng? Tức chết bố mày rồi! Bọn họ….”

Cố Tri Dân còn chưa nói xong, thì cảm giác như đang bị Phó Đình Tây bên cạnh kéo kéo.

“Kéo tôi làm cái gì? Tôi đâu có nói sai.” Cố Tri Dân trừng Phó Đình Tây một cái.

Phó Đình Tây lại đá chân anh một cái, ý bảo anh nhìn Tư Mộ Hàn đi.

Cố Tri Dân lúc sau mới hiểu, sắc mặt anh có hơi ngượng ngùng.

Nguyễn Tri Hạ nói mấy lời như vậy, người đau lòng là Tư Mộ Hàn, anh lại đứng trước mặt Tư Mộ Hàn nói như vậy, trong lòng của Tư Mộ Hàn không phải càng khó chịu hơn sao?

Cố Tri Dân gãi gãi đầu, sau đó lại nói thêm một câu an ủi Tư Mộ Hàn: “Ừm…Mộ Hàn, Tri Hạ lúc nãy nói như vậy, nhất định là có lý do riêng của cô ấy, cô ấy bình thường không phải người như vậy…”

Tư Mộ Hàn liếc anh một cái, ngữ khí không có bất kì cảm xúc nào: “Cô ấy là người như thế nào, tôi có thể không hiểu sao? Còn cần anh nhắc tôi?”

Cố Tri Dân: “…” Anh có ý tốt muốn an ủi Tư Mộ Hàn, vậy mà còn bị Tư Mộ Hàn ghét bỏ.

Cố Tri Dân bất mãn nổi giận, chỉ tay vào Tư Mộ Hàn rồi nói với Phó Đình Tây: “Anh xem cậu ta kìa!”

Phó Đình Tây nhìn Tư Mộ Hàn, lắc lắc đầu, anh cũng chẳng nói gì.

Người đến tham gia yến hội sinh nhật rất đông.

Bọn người Tư Mộ Hàn cũng đến đây rồi, nên cũng khó tránh khỏi mấy chuyện xã giao. .

||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||

Ngay cả Thẩm Lệ cũng luôn được người khác bắt chuyện.

Mọi người đều đang bận trò chuyện xã giao, chỉ có Tư Mộ Hàn rảnh rỗi.

Anh chọn một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt ngồi xuống, còn có người muốn qua nịnh hót anh, cũng bị khí tức không muốn ai lại gần tỏa ra trên người anh đuổi đi.

Sau cùng, chả có ai dám bén mảng đến gần Tư Mộ Hàn.

Cố Tri Dân đi xã giao một vòng rồi quay lại, ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn, sắc mặt không phục: “Mộ Hàn, anh thân là tổng giám đốc quản lí một tập đoàn lớn xuyên quốc gia và cả khối sản nghiệp kết xù, anh có thể đi xã giao hay kinh doanh một chút được không? Anh cứ như vậy, tập đoàn Tư Thị không phải sẽ bị phá sản hay sao?”