“Các người kiêng nể Tư Mộ Hàn như vậy, xem ra đã tiêu tốn khá nhiều công sức vì anh ấy rồi nhỉ.” Nguyễn Tri Hạ thấp giọng cười một tiếng, cười ra cả ý vị giễu cợt: “Lưu Chiến Hằng thì sao? Lại diễn vai gì trong vở kịch này vậy?”
Nguyễn Tri Hạ hiện tại rất muốn biết, Lưu Chiến hằng đang đóng vai gì.
Cô không biết bọn Lưu Chiến hằng rốt cục muốn gì, nhưng cô nghi ngờ Lưu Chiến Hằng năm đó cứu cô, là có liên quan đến việc Lưu Chiến Thiên đang làm bây giờ.
Nếu thật là vậy, cô thật sự khó mà tưởng tượng được tâm tư Lưu Chiến Hằng thâm sâu khó lường cỡ nào.
Nhưng, trước khi cô gặp được Lưu Chiến Hằng, cô chỉ có thể nghi ngờ mà thôi, không thể đổ hết mọi chuyện lên người anh ta.
Ly vốn còn đang bình thản ung dung, nghe cô nói xong bỗng dừng lại, im lặng.
Sự im lặng này đến bất chợt, và cũng rất lạ.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng có một dự cảm không tốt, sắc mặt hơi thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại không nói, các người làm gì Lưu Chiến Hằng rồi?”
Ly lại không thèm để ý Nguyễn Tri Hạ, ra lệnh cho tài xế đang lái xe: “Được rồi, không cần lòng vòng nữa.”
Thuộc hạ đang lái xe nghe mệnh lệnh của Ly, lập tức tăng tốc, đi mấy vòng trên đường, vòng đến nỗi khiến Nguyễn Tri Hạ chóng cả mặt, cuối cùng lái xe đến khu ngoại ô.
Đoạn đường ban đầu còn có đèn, nhưng đến đoạn sau, đến đèn đường cũng không có nữa.
Hai bên đường tối đen, đêm đông trăng không sáng, màn đêm đen tối như con dã thú lớn, chờ đợi để nuốt chửng mọi thứ.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng lạnh đi, cứ cảm thấy Lưu Chiến Thiên bọn họ không hề đơn giản.
Cô vô thức nắm chặt tay, lên tiếng lần nữa: “Ly.”
“Im miệng! Cô phải rõ thân phận của mình.” Ngữ khí của Ly không nhẹ nhàng như trước nữa, trọng giọng nói còn có ý lạnh: “cô bây giờ không phải là khách, mà chỉ là người bọn tôi nâng đỡ mà thôi!”
Thái độ hiện giờ của Ly khác hẳn, cũng chỉ là vì vừa rồi Nguyễn Tri Hạ nhắc đến Lưu Chiến Hằng.
Nhìn vào phản ứng của Ly, có thể thấy cô ta biết Lưu Chiến Hằng.
Tại sao Ly lại giấu kín như bưng chuyện của Lưu Chiến Hằng?
“Cô muốn tôi câm miệng tôi phải câm miệng à? Tôi cứ không đấy.” Nguyễn Tri Hạ hơi hất cằm, cố ý làm bộ dạng không nghe lời.
“Cô…” Ly nghẹn họng, từ khi cô tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ đến giờ, đã biết Nguyễn Tri Hạ là người thấu tình đạt lý, không ngờ cô ta lại có thể ấu trĩ như vậy.
Ly tức đến cười: “Nguyễn Tri Hạ, đừng tưởng tôi khách khí với cô, thì cô được nước lấn tới.”
Nguyễn Tri Hạ phản ứng rất nhanh, nói ngay: “Cô có thể không khách khí với tôi.”
“Nếu không phải là…” Ly chỉ vừa nói vài chữ, đã ngừng lại, như ý thức được mình vừa nói lời không nên nói.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng người qua, ở trong bóng tối kéo tay Ly: “Nếu không phải gì? Nói tiếp đi.”
“Tôi không nói gì cả.” Giọng Ly lạnh lùng, gạt tay Nguyễn Tri Hạ ra.
Nhưng, cô ta gạt mạnh vài cái, mà không hất được Nguyễn Tri Hạ ra.
Ly khó chịu tức giận nói: “Cô buông ra, tôi không muốn đối phó với cô.”
“Cô nói hết đi, rồi tôi sẽ buông cô ra.” Nguyễn Tri Hạ vẫn dính lấy cô ta.
“Bỏ ra!”Ly đã giơ tay nắm lấy tay cô, giọng cảnh cáo, cô ta cảnh cáo lần nữa, nếu Nguyễn Tri Hạ còn không buông ra, cô ta sẽ ra tay.
Lúc đầu ở nhà Lục Chiến Thiên, Nguyễn Tri Hạ đã đoán được Ly là một người lão luyện tuy cô 10 tuổi đã theo Thẩm Lệ đi đánh nhau, nhưng Ly đã trải qua huấn luyện, khác hẳn với cô.
Chỉ cần Ly muốn hất tay ra, chẳng phí tí lực nào.
Nhưng, Nguyễn Tri Hạ vẫn không chịu buông.