Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, kéo cánh tay Tần Thủy San, kéo cô ấy đi vào bên trong phòng làm việc.
“Đi thôi, chúng ta đi trước thôi.”
Dù sao chiếc xe kia đã đi, bọn cô đứng đây nghiên cứu cũng không có ích gì.
Hai người vào phòng làm việc, Nguyễn Tri Hạ thừa lúc đang pha cà phê, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
Tư Mộ Hàn mặc dù nghe điện thoại, nhưng lại không nói lời nào.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn mở miệng hỏi anh trước: “Anh phái người đi theo em?”
Đầu kia trầm mặc một chút, sau đó là giọng nói lạnh lùng của Tư Mộ Hàn vang lên: “Không có.”
Nước nấu sôi rồi, Nguyễn Tri Hạ đem ly đặt vào vòi nước, sau khi bật công tắc, mới chậm rãi nói: “Anh biết không? Lúc anh cứng miệng, ngữ khí nói chuyện sẽ không tự chủ lạnh lùng hơn so với bình thường.”
Đáp lại cô, là một khoảng thời gian như chết lặng, sau đó điện thoại bị cắt đứt ‘tút’ một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ đem điện thoại di động để xuống, cong môi cười một tiếng.
Người đàn ông này, có lúc khó tính cứng miệng lại rất đáng yêu, có lúc lại cố chấp, vô cùng đáng hận.
Có thể làm sao chứ?
Lại không thể tách ra, chỉ có thể từ từ tới.
……
Trước khi Nguyễn Tri Hạ mở cuộc họp, lại lên FB nhìn một chút, cô phát hiện chủ đề “Tiểu công chúa nhà họ Tư” lại lên hot search.
Những người này đối với Tư Hạ và mẹ đẻ Tư Hạ quá tò mò, trực tiếp cà nhiệt lên hot search.
Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh Tần Thủy San, liền nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Làm sao để đẩy hot search xuống? Trực tiếp liên lạc với bên quản lí là được sao?”
“Cô muốn đẩy hot search gì?” Tần Thủy San quay đầu lại, dáng vẻ đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Không nói thì thôi.”
“Nói nói nói, sao tôi lại không nói, tôi phát hiện a, cô bây giờ ở trước mặt tôi, là càng ngày càng không chút kiêng kỵ.” Tần Thủy San nói như vậy, nhưng vẫn nói cách đẩy hot search xuống cho cô, hơn nữa còn giúp cô liên lạc người bên quản lí.
Nguyễn Tri Hạ liên lạc với người bên đó, nói xong giá tiền, hot search rất nhanh liền lui xuống.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tần Thủy San vẫn không nhịn được hiếu kỳ trong lòng: “Cô bé kia, chính là con gái của cô và Tư Mộ Hàn sao? Hai ngươi có phải vẫn còn ở chung với nhau?”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, vẫn ung dung nhìn Tần Thủy San, mỉm cười nói: “Cô muốn biết?”
“Ừ.” Tần Thủy San gật đầu một cái.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ càng rõ hơn: “Tự đoán a.”
Tần Thủy San nhếch mép một cái, giận muốn đánh Nguyễn Tri Hạ: “Quan hệ của chúng ta đã như vậy, cô còn không nói thật với tôi?”
“Đúng vậy, quan hệ chúng ta tốt như vậy, buổi trưa tôi mời cô ăn cơm như thế nào?” Nguyễn Tri Hạ cười nói.
Tần Thủy San cảm giác mình đang đánh vào bông vải, còn Nguyễn Tri Hạ đánh thái cực quyền với cô, cô cũng không còn cách nào.
Mặc dù trong lòng cô suy đoán cô bé ngày đó xuất hiện trong dạ tiệc, chính là con gái của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ một ngày còn chưa mở miệng thừa nhận, cô lại không thể khẳng định đó chính là con gái của bọn bọ.
Ai trong lòng mà không có chút hiếu kỳ?
Tần Thủy San cảm thấy cô cũng sắp bị cái tính hiếu kỳ trong lòng bức cho điên rồi, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không cho cô toại nguyện.
Tần Thủy San quyết định phải ra giá với Nguyễn Tri Hạ.
Cô nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, mặt không cảm giác nói: “Tôi muốn đi Kim Hải ăn!”
Nguyễn Tri Hạ đáp ứng: “Có thể a.”
Cô bây giờ cũng không thiếu tiền đi Kim Hải ăn.